Buổi sáng mùa thu hôm ấy, trường Đại học yên lặng hơn thường lệ. Những tán cây rung rinh trong gió, lá vàng lác đác rơi xuống sân gạch. Lâm An bước vào lớp, trong tay là cuốn sổ và ly trà thảo mộc còn nóng. Hạ Vy đã ngồi chờ sẵn ở bàn đầu, tay cầm điện thoại, mắt lấp lánh tinh nghịch.
“Đến muộn một chút thôi mà, trông cậu như vừa từ phòng ngủ bước ra ấy,” Hạ Vy trêu chọc.
“Không phải đâu,” Lâm An mỉm cười, đặt cặp xuống. “Chỉ là hôm nay muốn đi chậm một chút, tận hưởng không khí thôi.”
Hạ Vy nhún vai, nhưng không nói gì thêm. Cô quay sang nhìn cửa, nơi Trần Minh vừa bước vào. Anh mặc áo len màu xám, quần jeans đơn giản, dáng điềm tĩnh quen thuộc. Ánh sáng chiếu xiên qua cửa sổ hắt lên mặt anh, khiến tóc hơi rối trông mềm mại hơn thường lệ.
Lâm An tự dưng cảm thấy tim mình lỡ nhịp. Cô lặng lẽ ngồi xuống bàn cuối, nhìn anh đi qua lớp, ánh mắt như vô tình, nhưng lại khiến cô không thể rời mắt.
Tiết học bắt đầu, nhưng Lâm An thấy khó tập trung. Cô ghi chép theo giảng viên, nhưng mắt vẫn thường xuyên lướt về phía anh. Anh cũng như mọi khi, nghiêm túc và chú tâm. Thỉnh thoảng anh nhìn xuống bài làm của nhóm, nhíu mày nhẹ, lướt qua những dòng chữ của từng thành viên.
Khi giảng viên cho nghỉ giữa giờ, Trần Minh bước đến gần bàn cô.
“Cậu uống gì không?” Anh hỏi, tay cầm một chai nước lọc.
“Cảm ơn… mình đã có trà rồi,” cô trả lời, giọng khẽ run vì bất ngờ.
Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn cô chầm chậm. Khoảng lặng ấy kéo dài, không ai nói gì, nhưng lại khiến cô cảm thấy tim mình dồn dập.
“Cậu có thể cho mình xem một chút phần ghi chú hôm qua không?” Anh cuối đầu, giọng dịu dàng.
Cô đưa cuốn sổ ra. Tay họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ để tim cô lỡ một nhịp. Anh rút tay ra một cách tự nhiên, nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên môi.
Cô cúi xuống, cố tập trung vào cuốn sổ, nhưng lòng vẫn ngây ngất. “Sao người ta lại có thể bình tĩnh như thế được nhỉ?” Cô tự nhủ.
Buổi chiều, trời bắt đầu có mưa lất phất. Cô đi bộ về ký túc, bước chân khẽ nhịp trên đường gạch ướt. Ngón tay cô vô thức cầm điện thoại, định nhắn tin cho anh, nhưng lại thôi. Lời muốn nói cứ dồn dập, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể gửi.
Cô nhớ lại hôm trước, khi họ đi dưới dù cùng nhau. Khoảng cách ấy, ánh mắt ấy… như một cơn gió mát len qua tim. Cô nhắm mắt lại, cố hít thật sâu, cố ghi nhớ khoảnh khắc ấy vào trong lòng.
Khi vừa bước vào sân ký túc, cô nhìn thấy anh đứng dưới hiên, mưa hắt lên vai áo, nhưng vẫn giữ dáng điềm tĩnh.
“Cậu cũng bị ướt à?” Cô hỏi, giọng khẽ.
“Chỉ một chút,” anh trả lời. “Cậu đi nhanh quá, mình đuổi không kịp.”
Khoảng cách giữa họ rất gần. Cô có thể cảm nhận hơi thở anh, mùi áo khoác ẩm ướt, và nhịp tim như hòa vào nhau. Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng mưa rơi xung quanh, hòa với tiếng tim dường như đang cộng hưởng.
Anh mở dù, nghiêng về phía cô, để cô tránh mưa. Một cử chỉ nhỏ, nhưng khiến Lâm An cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Những ngày sau đó, họ thường đi học cùng nhau, hoặc cùng nhau làm bài nhóm. Không có lời nói thừa, không có ánh mắt quá lộ liễu, nhưng tất cả những khoảnh khắc đó đều ngầm bày tỏ sự quan tâm.
Một buổi tối, lớp có buổi thảo luận nhóm về đề tài “Những cảm xúc tiềm ẩn trong giao tiếp”. Họ ngồi đối diện nhau, nhìn nhau qua cuốn sổ ghi chú. Trần Minh không nói nhiều, chỉ hướng ánh mắt dịu dàng về phía cô, gật nhẹ khi cô trình bày một ý tưởng.
Cô nhận ra, chỉ cần anh gật, chỉ cần anh nhìn, cô đã cảm thấy được công nhận, được quan tâm. Không cần lời, tất cả đã nằm trong ánh mắt, trong cử chỉ nhỏ.
Buổi thảo luận kết thúc, cô thu dọn đồ. Anh đứng dậy, đi cạnh cô ra ngoài. Trời mưa nhẹ, họ cùng bước dưới chiếc dù mà hôm trước đã từng đi cùng.
“Cậu hay để ý những chi tiết nhỏ nhỉ,” anh nói, giọng nhẹ.
“Nhỏ cũng quan trọng mà,” cô đáp.
Họ đi bên nhau, không ai nói thêm lời nào. Nhưng sự im lặng ấy lại đầy ấm áp, như một bản nhạc chậm, ngân nga giữa mưa.
Một hôm khác, khi lớp họ đi thực hành ngoài trời, Trần Minh vô tình vấp phải bậc thang trơn. Cô lập tức giơ tay đỡ anh. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, cả hai im lặng, tim cùng dừng một nhịp. Không cần lời nói, ánh mắt họ đã nói thay tất cả.
“Cảm ơn,” anh khẽ nói, giọng ấm áp.
“Không sao…” cô đáp, mặt đỏ bừng.
Cả hai cùng bước tiếp, nhưng trái tim cô vẫn đập dồn dập. Cô biết rằng, tình cảm không lời đôi khi mạnh mẽ hơn cả lời nói. Nó hiện diện trong từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng khoảng cách được rút ngắn bằng sự quan tâm.
Chiều hôm đó, Lâm An về phòng, mở sổ tay và viết:
“Có những người không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, là đủ để hiểu nhau.
Tình cảm không lời đôi khi chân thực và sâu sắc hơn bất kỳ lời nói nào.”
Cô đọc lại, rồi mỉm cười. Trong ánh đèn vàng dịu hắt vào sổ tay, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Không lâu sau, điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh hiện lên:
“Mình vừa về phòng. Cậu có về chưa?”
Cô nhìn dòng chữ, môi khẽ cong. Trái tim cô đập nhanh, nhưng cô chỉ trả lời:
“Mình vừa vào phòng.”
Họ không nói gì thêm, nhưng cả hai đều biết rằng, khoảng cách hôm nay đã gần hơn một chút. Tình cảm không lời vẫn đang len lỏi, từng bước, trong những chi tiết nhỏ nhất.
Tối hôm đó, Lâm An ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài trời. Trong lòng cô dấy lên cảm giác ấm áp, bình yên nhưng cũng xao xuyến. Cô nghĩ về anh, về những ánh mắt, nụ cười, cử chỉ mà không lời nào diễn tả hết.
Cô viết tiếp trong sổ:
“Đôi khi, im lặng lại là cách tốt nhất để giữ gìn một điều quý giá.
Tình cảm không lời, nhưng lại đủ để cảm nhận sự quan tâm, sự gần gũi, và cả sự rung động.”
Ánh sáng hắt vào sổ tay, in lên những dòng chữ vụng về nhưng chân thành. Cô mỉm cười, tự nhủ rằng dù chưa nói ra, tình cảm ấy vẫn đang tồn tại, chậm rãi, nhưng chắc chắn.
Và từ những khoảnh khắc không lời ấy, Lâm An nhận ra một điều: đôi khi, im lặng và những hành động nhỏ còn giá trị hơn cả những lời tỏ tình rườm rà. Vì tình cảm chân thật luôn tự tìm cách bộc lộ – dù chỉ qua một cái chạm tay, một ánh mắt,