mãi mãi là em

Chương 7: Khi anh mỉm cười


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm ấy, Lâm An bước vào lớp với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Những tia nắng dịu hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt bàn gỗ, tạo ra những vệt sáng vàng nhạt. Không hiểu sao, trái tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cô tự hỏi: liệu hôm nay sẽ là một ngày bình thường, hay lại có điều gì khiến tim cô xao xuyến như mọi khi?

Hạ Vy, như thường lệ, đã ngồi sẵn ở bàn đầu, tay cầm điện thoại, mắt lấp lánh tinh nghịch. “Sáng nay cậu trông… có gì đó khác hẳn,” Hạ Vy trêu.

“Không có gì đâu,” Lâm An trả lời, mặt nóng lên, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Nhưng khi cô vừa ngẩng đầu, Trần Minh bước vào lớp. Ánh sáng chiếu xiên qua cửa sổ hắt lên mái tóc anh, làm nổi bật những sợi nâu pha nắng. Anh cười nhẹ khi thấy cô, và khoảnh khắc ấy như dừng lại trong tim cô. Nụ cười ấy, bình thường nhưng lại khiến mọi lo lắng, mọi phiền muộn tan biến.

Cô cố gắng tập trung vào ghi chép, nhưng mỗi khi anh quay đầu, ánh mắt dịu dàng lại chạm vào cô, khiến tim cô nhói lên một cảm giác lạ lùng.

Tiết học trôi qua, nhưng cô vẫn cảm thấy tâm trí phiêu dạt. Cô nghe giảng, nhưng mắt thường xuyên lướt về phía anh. Khi giảng viên cho nghỉ giữa giờ, Trần Minh tiến lại gần bàn cô.

“Cậu có muốn xem phần slide mình vừa làm không?” anh hỏi, giọng dịu dàng nhưng đầy thân thiện.

Cô gật đầu, đưa sổ tay ra. Khi tay họ chạm nhau, tim cô đập mạnh đến mức cô tưởng như cả thế giới dừng lại. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, không cần lời, đã chứa đựng cả một cảm xúc ấm áp. Anh rút tay ra một cách tự nhiên, nhưng nụ cười vẫn còn trên môi.

“Cậu mỉm cười lúc nào cũng khiến người khác thấy dễ chịu nhỉ,” cô thầm nghĩ, tim cứ loạn nhịp.

Chiều hôm đó, trời se lạnh, những tán lá rung rinh trong gió. Cô và Trần Minh cùng nhóm làm bài tập nhóm tại sân trường. Mưa mùa thu bắt đầu rơi lất phất, tạo ra những hạt nước li ti trên lá và mặt sân gạch. Cô quàng khăn cổ, đứng gần anh, nhưng không quá gần để bị chú ý.

“Cậu có lạnh không?” anh hỏi, giọng nhẹ.

“Không, chỉ hơi se se thôi,” cô đáp.

Anh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Nhưng nụ cười ấy – thật giản dị, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Cô nhận ra, đôi khi chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt là đủ để hiểu nhau.

Họ làm bài tập nhóm, cùng nhau bàn luận, nhưng đôi mắt họ thường xuyên giao nhau. Không lời, nhưng cả hai đều hiểu những gì đối phương đang nghĩ. Cô cảm nhận được sự quan tâm trong từng cử chỉ nhỏ: khi anh nhặt cây bút rơi, khi anh đưa cho cô tờ giấy thừa, hay khi anh nghiêng người để nghe cô nói.

Buổi tối, trong ký túc xá, Lâm An mở sổ tay, ghi lại những dòng cảm xúc ngày hôm nay. Cô viết:

“Một nụ cười, một ánh mắt, cũng đủ khiến trái tim mình rung lên lạ thường. Có những cảm xúc không cần lời, chỉ cần nhìn nhau và hiểu.”

Cô nhìn dòng chữ, môi khẽ cong. Trong lòng, cô biết rằng tình cảm của mình đang dần lớn lên, nhưng chưa đủ dũng khí để bộc lộ.

Đột nhiên điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh hiện lên:

“Cậu đã về phòng chưa? Trời lạnh đấy.”

Cô mỉm cười, trái tim đập nhanh, và trả lời:

“Mình vừa vào phòng. Cậu cũng về đi nhé.”

Họ không nói thêm gì, nhưng cả hai đều hiểu rằng khoảng cách hôm nay đã được rút ngắn bằng những câu nói ngắn ngủi nhưng ấm áp.

Ngày hôm sau, lớp có tiết học ngoại khóa, buổi thực hành ngoài sân. Trời nắng nhẹ, nhưng gió se se. Cô đi cùng Trần Minh, mỗi bước chân như có nhịp điệu riêng, hòa cùng tiếng cười của các bạn trong lớp.

Trong lúc nhóm chuẩn bị dụng cụ, cô vô tình trượt chân trên bậc thềm ẩm ướt. Anh nhanh chóng đưa tay ra, đỡ cô. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, cả hai đều đứng im, tim như ngừng đập một nhịp. Anh mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Không sao chứ?”

“Ừ… mình ổn,” cô trả lời, nhưng mặt đỏ bừng.

Cả hai tiếp tục công việc, nhưng Lâm An không ngừng nghĩ về nụ cười anh. Nụ cười ấy khiến cô cảm thấy bình yên, đồng thời khiến lòng cô dấy lên một cảm giác xao xuyến khó tả.

Buổi chiều, khi lớp tan, cô đi bộ về phòng ký túc một mình. Nhưng ánh mắt cô liên tục tìm anh trong đám sinh viên. Và rồi, như một thói quen, Trần Minh xuất hiện bên cạnh, đi cùng cô.

Không ai nói gì trong một khoảng thời gian dài. Họ chỉ bước đi cạnh nhau, nghe tiếng lá rơi, nghe nhịp bước chân hòa cùng nhịp tim. Khoảnh khắc ấy, không cần lời, không cần cử chỉ quá lộ liễu, đã khiến cô nhận ra rằng tình cảm có thể được cảm nhận mà không cần nói ra.

Khi đến cổng ký túc, anh dừng lại, mở dù ra, nghiêng về phía cô:

“Cậu vào trước đi, để mình kiểm tra xung quanh chút.”

Cô chỉ gật đầu, nhưng trong lòng, cô cảm nhận được sự quan tâm không lời ấy. Khoảng cách giữa họ tuy vẫn còn, nhưng gần hơn bất kỳ lúc nào.

Tối hôm ấy, Lâm An ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên sổ tay. Cô mở sổ, viết:

“Khi anh mỉm cười, trái tim mình như được xoa dịu.

Không cần lời, không cần ánh sáng chói chang, chỉ cần một nụ cười, là đủ để cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương.”

Cô đặt bút xuống, mỉm cười. Nhìn ra ngoài trời thu, lá vàng rơi lác đác, cô nhận ra rằng tình cảm thật sự không cần lời nói quá nhiều. Nó tồn tại trong ánh mắt, trong nụ cười, trong những khoảnh khắc nhỏ mà người ta vô tình trao nhau.

Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh:

“Mai có bận gì không? Muốn cùng cậu làm bài tập nhóm chút.”

Cô mỉm cười, trả lời:

“Mình rảnh. Hẹn gặp cậu nhé.”

Cả hai không nói thêm gì. Nhưng trái tim họ, qua những tin nhắn ngắn ngủi, qua những nụ cười và ánh mắt, đã gần nhau hơn bao giờ hết. Tình cảm không lời, nhưng đủ để cảm nhận và giữ trong lòng, như một mùa thu yên bình, dịu dàng mà khó quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×