mãi mãi là em

Chương 8: Khi anh mỉm cười


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm ấy, trời trong xanh nhưng gió se lạnh. Lâm An bước vào lớp, lòng như có một cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ hắt lên bàn gỗ, chiếu những vệt sáng ấm áp. Cô đặt cặp xuống, ngồi xuống bàn cuối, tay lật vở ghi chép nhưng mắt không thể rời khỏi Trần Minh, người đang cười với vài bạn cùng lớp ở phía trước.

Cô tự nhủ: “Sao một nụ cười đơn giản của anh lại khiến tim mình rung đến vậy nhỉ?”

Hạ Vy ngồi cạnh, tinh nghịch như mọi khi, thì thầm: “Nhìn thấy chưa? Lại đỏ mặt rồi kìa. Cậu nghĩ gì mà cứ dán mắt vào anh ấy thế?”

“Không có…” Lâm An vội lắc đầu, nhưng khuôn mặt nóng bừng.

Tiết học bắt đầu, nhưng Lâm An vẫn không thể tập trung hoàn toàn. Giảng viên giảng bài, tiếng bút rơi trên giấy vang lên đều đặn, nhưng tâm trí cô liên tục lang thang về những khoảnh khắc trước mắt. Khi Trần Minh quay lại nhìn lớp, ánh mắt anh vô tình chạm vào cô. Cô vội vàng cúi xuống ghi chép, tim đập rộn ràng.

Anh mỉm cười nhẹ, như một phản xạ tự nhiên, nhưng lại khiến cô cảm thấy cả thế giới chậm lại. Nụ cười ấy không rực rỡ, không quá lộ liễu, nhưng đủ ấm để xua tan mọi lo lắng, mọi bồn chồn trong lòng cô.

Cô ngồi im, đôi tay ôm vở, cố nhắc nhở mình bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi anh.

Giữa giờ nghỉ, Trần Minh bước đến bàn cô, tay cầm một chai nước lọc.

“Cậu uống gì không?” Anh hỏi, giọng dịu dàng nhưng đủ để cô cảm thấy trái tim nhói lên.

“À… mình đã có trà rồi. Cảm ơn nhé,” cô trả lời, giọng run run.

Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn cô chậm rãi. Khoảnh khắc ấy, dù không lời, nhưng dường như mọi cảm xúc đều được truyền tải qua ánh mắt ấy. Cô không thể lý giải, chỉ biết rằng tim mình đang đập dồn dập.

Sau giờ học, trời bắt đầu chuyển mưa lất phất. Cô bước ra sân trường, áo khoác hơi ẩm, tay cầm sổ và ly trà. Ngay lúc đó, Trần Minh xuất hiện bên cạnh, bước nhanh đến gần.

“Cậu không mang dù à?” Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Quên mất… nghĩ sẽ nhanh về phòng thôi.”

Anh mở dù, nghiêng về phía cô: “Thế thì đi chung một cái, tránh ướt hết.”

Cô lặng lẽ bước theo anh. Khoảng cách giữa họ không quá gần, nhưng cũng đủ để cô cảm nhận hơi thở, mùi áo khoác và nhịp tim dường như hòa cùng nhau. Mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, trên mặt sân gạch, tạo nên một âm thanh dịu dàng, nhịp nhàng, như nền nhạc cho khoảnh khắc này.

Cô lặng nhìn anh. Nụ cười ấy, một lần nữa, khiến cô cảm thấy lòng ấm áp, nhẹ nhõm. Không cần lời nói, không cần ánh mắt quá lộ liễu, chỉ một nụ cười, một hành động quan tâm nhỏ, đủ để tim cô nhói lên.

Buổi tối, trong phòng ký túc, cô mở sổ tay, viết lại cảm xúc hôm nay:

“Một nụ cười, một ánh mắt, và những hành động nhỏ thôi, nhưng khiến trái tim mình rung động. Không cần lời nói quá nhiều, tình cảm chân thật vẫn có thể cảm nhận được.”

Cô đọc lại, môi khẽ cong. Trái tim cô dường như được xoa dịu, vừa xao xuyến vừa bình yên.

Không lâu sau, điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ Trần Minh:

“Mưa vẫn rơi à? Cậu về phòng an toàn chứ?”

Cô mỉm cười, trả lời:

“Mình vừa vào phòng. Cậu cũng về đi nhé.”

Họ không nói thêm gì. Nhưng cả hai đều biết rằng, tình cảm hôm nay đã được bộc lộ qua những hành động và ánh mắt, không cần lời.

Ngày hôm sau, lớp có buổi ngoại khóa. Trời nắng nhẹ, gió se se. Cô đi cùng Trần Minh, từng bước chân hòa nhịp với tiếng cười và trò chuyện của các bạn trong lớp.

Trong lúc chuẩn bị dụng cụ, Lâm An vô tình trượt chân trên bậc thềm trơn. Anh lập tức đưa tay ra đỡ. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, cả hai đứng im, tim như ngừng một nhịp. Anh mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Không sao chứ?”

“Ừ… mình ổn,” cô đáp, mặt nóng bừng.

Cô nhận ra, nụ cười anh không chỉ đẹp, mà còn như một lời trấn an vô hình, khiến cô an tâm, khiến trái tim rung động theo nhịp của anh.

Buổi chiều, khi lớp tan, họ đi bộ về ký túc cùng nhau. Không ai nói nhiều, chỉ bước đi cạnh nhau. Tiếng lá rơi, tiếng bước chân hòa cùng nhịp tim, tạo nên một cảm giác bình yên kỳ lạ.

Khi đến cổng ký túc, anh mở dù ra, nghiêng về phía cô:

“Cậu vào trước đi, để mình kiểm tra xung quanh.”

Cô chỉ gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm nhận sự ấm áp dâng lên. Khoảng cách giữa họ tuy chưa nói thành lời, nhưng gần hơn bao giờ hết.

Tối hôm đó, Lâm An ngồi bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên sổ tay. Cô viết tiếp:

“Khi anh mỉm cười, tim mình như được xoa dịu. Không cần lời nói, chỉ cần một nụ cười thôi, là đủ để hiểu nhau. Tình cảm không lời tồn tại, len lỏi qua ánh mắt, qua những hành động nhỏ, và qua khoảnh khắc yên lặng cùng nhau.”

Cô đặt bút xuống, mỉm cười. Nhìn ra ngoài trời thu, lá vàng rơi nhẹ, cô nhận ra rằng tình cảm chân thật không cần quá nhiều lời. Nó tồn tại trong ánh mắt, trong nụ cười, và trong những cử chỉ quan tâm mà người ta trao nhau một cách vô thức.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ Trần Minh:

“Mai rảnh không? Muốn làm bài tập nhóm với cậu.”

Cô mỉm cười, trả lời:

“Mình rảnh. Hẹn gặp cậu nhé.”

Họ không nói thêm gì, nhưng tim họ đã hiểu nhau. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, những hành động nhỏ ấy – tất cả đều nói thay những lời chưa từng thốt ra. Và Lâm An biết, tình cảm không lời ấy, sẽ còn tiếp tục, sâu sắc hơn, qua từng khoảnh khắc mà họ cùng nhau trải qua.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×