MƯỢN XÁC TRẢ TÌNH

Chương 4: SỐNG TRONG XÁC TRAI, TÔI ĐI LÀM!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Ba.

Tôi – Lâm Nhi – nay đang sống trong thân thể của Minh Duy, được báo là giám đốc sáng tạo của một công ty truyền thông.

Chức vụ nghe oai, nhưng với tôi, đó là bốn chữ “tôi chết chắc”.

Trước giờ tôi chỉ quen ngồi bàn kế toán, bấm máy tính, chỉnh công thức Excel, mơ về giảm giá Shopee. Giờ bắt tôi đi điều hành cả đám nhân viên sáng tạo – toàn những đứa tóc xanh tóc tím, nói chuyện như tấu hài – thì khác nào ném con cá vào lò nướng rồi bảo “bơi đi”.

Tôi mặc sơ mi trắng, quần tây xám, đầu vuốt keo hơi bị nhiều. Bộ dạng này mà Lâm Nhi thật nhìn thấy, chắc ngã lăn ra cười.

Tôi đến công ty, vừa bước vào sảnh đã nghe tiếng lao xao:

– Sếp Duy kìa!
– Trời ơi, ảnh tỉnh lại thiệt rồi đó hả? Đẹp trai ghê…
– Nhìn ảnh bữa nay lạ lắm nha, không cà khịa ai hết!

Tôi chỉ biết nhe răng cười gượng. Mặt đỏ tới mang tai.

Thang máy vừa mở, một cô gái từ trong bước ra, tay ôm xấp tài liệu, đụng phải tôi cái "bốp". Tài liệu văng tung toé.

Tôi hoảng hốt cúi xuống nhặt phụ. Cô ấy ngẩng lên. Và tôi... đứng hình.

Đó là Trần Vy – nhân viên mới phòng nội dung, theo như giọng nói trong đầu Minh Duy thì:

“Cô ấy là... một người đặc biệt.”

Tôi chưa kịp hiểu “đặc biệt” là gì thì Vy đã nhíu mày:

– Anh sao thế? Lạ lắm nha. Không cà khịa em như mọi hôm à?

Tôi vội vàng gượng cười:

– À… hôm nay anh ăn cháo gan nên mềm mỏng.

Vy chớp mắt.
– Hôm qua anh còn bảo “ai ăn gan là đầu óc có vấn đề” mà?

Tôi nghẹn. Chết rồi. Tên này đúng kiểu đàn ông thay đổi nhanh hơn... thuật toán Facebook.

Vy nhìn tôi lâu, rồi lẩm bẩm:

– Lạ thiệt. Tỉnh dậy sau tai nạn cái là đổi tính?

Tôi cười méo xệch.

Vừa bước vào phòng họp, một chị tóc ngắn cầm iPad bước tới, nháy mắt:

– Anh Duy, hôm nay mình duyệt proposal cho khách lúc 10h, sau đó họp deal với bên quay TVC. Cà phê em để sẵn trên bàn anh rồi đó nha~

Tôi gật đại. Ngồi vào bàn, bật laptop. Màn hình hiện cả đống tab mở sẵn, toàn là từ "deadline", "brief", "kế hoạch viral", "ý tưởng thô", "ngân sách 200 triệu mà đòi quay như phim Marvel".

Tôi muốn xỉu.

Trong đầu lại vang lên giọng quen thuộc của Minh Duy:

“Yên tâm. Họp đầu tiên chỉ là giả bộ gật. Cứ gật đúng lúc người ta cười là xong.”

Tôi làm theo. Quả nhiên... không ai nghi ngờ.

Cuối buổi, tôi đang định chuồn thì Trần Vy bước vào, chìa cho tôi một tập giấy.

– Anh xem bản thảo em mới viết. Ý tưởng dùng cảm xúc thay vì kỹ thuật. Em biết trước giờ anh không thích kiểu đó, nhưng em nghĩ...

Tôi chưa đọc. Nhưng thấy ánh mắt Vy, tôi hiểu cô đang đặt nhiều kỳ vọng.

Tôi bèn gật.
– Ừ, cứ làm theo bản năng. Đừng gò bó.

Vy tròn mắt.
– Anh Duy... hôm nay anh... tốt bụng ghê?

Tôi nhún vai:

– Anh mới... được siêu thoát. À nhầm, tỉnh ngộ.

Vy mím môi, rồi cười nhẹ. Một nụ cười rất hiền, rất thật.

Tôi đơ người mất vài giây.

Chết tiệt. Tên Minh Duy này trước giờ chắc chưa bao giờ nhìn kỹ cô gái này.

Còn tôi – người đang sống đời anh ta – lại thấy lòng hơi nhói.

Lâm Nhi ơi, mày đang bắt đầu... rung động với một người mà mày không có quyền yêu, vì mày đang sống trong xác... của người khác!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.