MƯỢN XÁC TRẢ TÌNH

Chương 5: TÔI TRONG XÁC ẢNH, GẶP NGƯỜI THÂN CỦA MÌNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi tưởng mình đã đủ vững tinh thần để đối diện với mọi chuyện kỳ lạ. Nhưng tôi lầm.

Chiều hôm đó, khi đang loay hoay viết mail từ một cái laptop không thuộc về mình, điện thoại của Minh Duy reo lên. Một tin nhắn hiện ra, đơn giản, gọn gàng, khiến tim tôi đập thót:

"Em đang trên đường tới thăm chị Nhi. Vừa ghé qua nhà, cô chủ trọ nói chị nằm viện mà không báo. Lo quá. – Hương"

Tôi ngồi sững một lúc lâu. Hương… là em gái tôi.

Người duy nhất trong gia đình tôi còn ở thành phố này. Người vẫn hay mắng tôi vì sống đơn độc quá, ít chia sẻ quá, và… sống quá cứng nhắc.

Tôi siết chặt điện thoại trong tay. Tay… à không, tay của Minh Duy. Tôi cắn môi, tim đập mạnh. Nếu bây giờ Hương đến bệnh viện… thì người nó gặp sẽ không phải là "chị Nhi" – mà là… một gã đàn ông đang mượn xác chị nó!

Không được. Tôi phải đến bệnh viện trước.

Tôi vội xin nghỉ sớm, gọi taxi phóng về viện. Trong lòng vừa hoảng loạn, vừa buồn cười – cái cảm giác như đang chạy trốn chính… bản thân mình.

Tới nơi, tôi lén lút đi theo đường sau vào phòng bệnh. Từ xa đã thấy Hương đang ngồi bên giường bệnh – nơi có cơ thể thật của tôi đang nằm. Mắt con bé đỏ hoe, tay cầm một hộp cháo bí đỏ – món tôi thích nhất.

Tôi nấp sau vách, quan sát.

Minh Duy – kẻ đang ở trong thân xác tôi – ngồi trên giường, trùm chăn, giả vờ yếu ớt. Hắn... diễn rất đạt.

– Em xin lỗi vì không đến sớm hơn – Hương nói nhỏ. – Em thấy tội lỗi lắm. Chị mà có chuyện gì…

Minh Duy mỉm cười dịu dàng, giọng nhẹ hơn mọi khi:

– Không sao… Chị ổn mà. Chỉ là… chị hơi mệt. Với cả… có người đang chăm sóc chị tốt lắm rồi.

Tôi suýt nhảy dựng. Hắn đang bóng gió gì thế?

Hương mím môi, mắt rơm rớm:

– Em biết lâu nay chị một mình cực lắm. Nhưng chị không nói gì. Lúc nào cũng bảo ổn, bảo đừng lo. Chị tưởng mạnh mẽ là không được yếu sao?

Tôi nuốt nghẹn. Những lời đó… tôi chưa từng nghe ngoài đời. Có lẽ Hương vẫn giấu, giống cách tôi vẫn luôn giấu cảm xúc của mình.

Minh Duy đặt tay lên vai em tôi – bằng cái tay thuộc về tôi – giọng trầm ấm:

– Từ giờ, chị sẽ sống khác. Biết đâu, còn mở lòng… yêu ai đó. Em đồng ý không?

Hương bật cười qua nước mắt:

– Ừ… miễn người đó tử tế là được. Em chỉ cần chị vui.

Tôi quay mặt đi, tim như bị ai bóp nhẹ. Cảm giác vừa buồn, vừa đau, vừa khó hiểu. Vì sao… hắn lại nói những lời đó? Vì sao… hắn sống trong tôi, lại biết cách xoa dịu em gái tôi tốt hơn chính tôi từng làm?

Có tiếng chân. Tôi lùi lại theo phản xạ.

Cánh cửa phòng bật mở. Y tá nói vọng vào:

– Người nhà của bệnh nhân Minh Duy đâu ạ? Có người tìm.

Tôi sững người.

Ai nữa?

Quay lưng bước ra, tôi chưa kịp định thần thì... một người phụ nữ xuất hiện ở hành lang.

Là… dì Mai – dì ruột tôi, người từng nuôi tôi những năm đại học. Dì nhìn tôi – hay chính xác là nhìn Minh Duy, rồi chớp mắt, hơi cúi đầu.

– Cháu là… bạn của con Nhi đúng không?

Tôi cứng người.

– Dạ… ờ… bạn… thân.

Dì Mai gật, rồi mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt buồn:

– Cảm ơn cháu đã bên cạnh nó. Con bé này sống kín đáo lắm. Có chuyện gì cũng giấu, không muốn làm phiền ai. Lúc biết nó gặp nạn, dì chỉ mong… sẽ có người thật lòng lo cho nó.

Tôi im lặng. Không biết trả lời sao. Cả người rối như bún thiu.

Họ cứ nghĩ tôi là bạn thân của chính tôi. Và tôi phải đứng đây, trong thân xác một người xa lạ, lắng nghe những lời yêu thương mà chưa bao giờ tôi nghe bằng chính tai mình.

Lúc đó, tôi chợt hiểu: việc hoán đổi này, không chỉ là tai nạn. Nó đang bắt tôi nhìn lại mọi điều tôi từng lơ đãng bỏ qua trong cuộc sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.