MƯỢN XÁC TRẢ TÌNH

Chương 7: TAI NẠN, MỘT NGƯỜI CHẾT VÀ MỘT NGƯỜI... TỒN TẠI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi – Lâm Nhi – sống trong thân thể của Minh Duy, vẫn đang lơ mơ giữa ranh giới giữa mộng và thực, giữa tôi và hắn.

Tôi không rõ chuyện hoán hồn này là tai nạn hay… sắp đặt. Nhưng rõ ràng càng đi sâu vào đời Duy, tôi càng phát hiện hắn là người sống sót thay ai đó.


Sáng nay, khi tôi vừa định rời nhà, một phong thư được nhét dưới khe cửa.

Không địa chỉ người gửi.

Tôi mở ra. Chỉ có một mảnh giấy:

“Nếu anh còn lương tâm, hãy đến nghĩa trang Quận 8 – mộ số 127, 3h chiều nay.”

Phía dưới không ký tên. Tôi nắm tờ giấy, lòng rối như tơ vò.

Quá trùng hợp. Giữa lúc tôi đang cố moi thông tin thì có người nhắm đúng Minh Duy để nhắn nhủ.


3 giờ chiều, tôi đến nghĩa trang.

Khung cảnh vắng ngắt. Tôi lần mò tìm mộ số 127.

Trên bia khắc:

LÊ HẢI NAM – Sinh năm 1994 – Mất ngày 05.07

Tôi đứng lặng.

05.07 – đúng ngày Minh Duy bị tai nạn, và cũng là ngày tôi – Lâm Nhi – tỉnh lại trong thân thể hắn.

Bỗng phía sau tôi vang lên giọng nói khàn khàn:

– Cuối cùng mày cũng dám đến?

Tôi quay lại. Là một người đàn ông ngoài ba mươi, mặc áo khoác sờn vai, mắt đỏ ngầu như mất ngủ triền miên.

Anh ta tiến lại gần, chửi thẳng:

– Mày sống thì sống, nhưng sống sao cho đáng! Mày đã để Hải Nam chết thay, giờ còn giả vờ lương thiện?

Tôi chết điếng.

– Tôi… anh nhầm người rồi.

Người kia cười nhạt:

– Nhầm? Giọng điệu mày có thể đổi, nhưng ánh mắt không biết hối lỗi thì vẫn thế.

Tôi lắp bắp:

– Tôi không biết anh là ai…

– Tao là anh trai Hải Nam.

Tôi đờ người.

– Thằng Duy – mày và Nam thi chạy xe đêm hôm đó. Mày ép nó bẻ lái vì con nhỏ mày thích đang gọi điện. Nó chết để mày sống. Mày còn nhớ gì không?

Tôi siết chặt nắm tay. Cảm giác nhói trong ngực trào lên. Một phần là ám ảnh. Một phần là… sợ hãi.

Tôi đâu phải Duy.

Nhưng chính vì tôi đang “mượn xác” hắn, tôi bỗng cảm thấy tội lỗi không thuộc về mình lại đang đè nặng trên vai.

Người kia bước sát lại, nói như rít:

– Đừng tưởng mày tỉnh lại là mọi thứ được xóa. Tao sẽ không để yên đâu.
– Một mạng người không thể bị quên đi chỉ vì mày… sống sót.

Tôi chưa kịp hỏi thêm thì anh ta quay lưng bỏ đi. Bóng anh ta hòa vào hàng mộ lạnh lẽo.

Tôi quay lại nhìn bia mộ Hải Nam. Trên hình thẻ, là một thanh niên trẻ, ánh mắt hiền lành.

Tôi chợt nhớ lại dòng ghi chú trong laptop của Minh Duy:

“Đừng quên: mày sống được là vì người khác đã chết.”

Hóa ra là thật.

Và câu hỏi đáng sợ hơn dấy lên trong tôi:

Có phải… vì hắn thấy tội lỗi nên hồn hắn đã tự nguyện rời đi?

Và tôi – một linh hồn không liên quan – đã… mượn xác của một kẻ sống sót thay cho người đã hy sinh?


Tối đó, tôi về nhà, lòng trĩu nặng.

Tôi mở laptop, vào lại thư mục cũ. Tìm tiếp. Một file khác hiện ra: "Tôi từng yêu cô ấy"

Tôi click mở.

Bên trong, chỉ có một đoạn văn ngắn:

“Vy, nếu một ngày em thấy anh khác lạ, đừng tin rằng anh đã thay đổi.
Anh chỉ đang… học cách sống như một người tử tế.
Người anh yêu không cần một thằng tồi.
Nhưng anh lại chưa từng đủ can đảm để làm người tốt – cho đến khi Nam chết.”

Tôi bật khóc.

Không biết là nước mắt của Duy, hay nước mắt của tôi.

Chỉ biết… có những cái chết khiến người sống phải sống tử tế đến suốt đời.

Và tôi – Lâm Nhi – đang sống thay hắn.

Tôi nên trả lại cuộc sống này, hay… hoàn thành những điều hắn chưa kịp làm?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.