MƯỢN XÁC TRẢ TÌNH

Chương 8: CÔ ẤY KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI ĐƠN GIẢN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc gặp tại nghĩa trang, tôi thấy mình như bị ném vào một mớ dây rối rắm. Một vụ tai nạn. Một cái chết. Một linh hồn rời xác. Và giờ, một cô gái bắt đầu để ý thấy điều gì đó không ổn.

Người đó chính là... Vy.

Vy là đồng nghiệp cũ của Minh Duy, theo như trí nhớ lướt qua trong laptop, ảnh cũ, và vài dòng chat ngắt quãng giữa hai người. Vy từng thân thiết với Duy hơn mức bạn bè, nhưng có vẻ giữa họ chưa bao giờ chính thức là gì cả. Nhìn ánh mắt cô ấy trong mấy tấm hình, tôi thấy rõ nét buồn bã xen chút giận hờn.

Và hôm nay, Vy chủ động nhắn cho tôi.

“Mình nói chuyện một chút được không?”

Tôi hơi lưỡng lự, nhưng rồi đồng ý. Cô hẹn gặp ở một quán cà phê yên tĩnh. Tôi đến trước. Vy đến sau mười phút. Cô bước vào, ánh mắt nhìn tôi rất lạ.

– Anh trông khác quá, Duy à.

Tôi cười gượng.

– Khác gì?

– Khó nói. Không phải ngoại hình… mà là ánh mắt. Giọng nói. Cách anh ngồi. Anh giống một người khác đội lốt Duy vậy.

Tôi khựng lại. Nhịp tim bỗng lệch đi một nhịp.

– Em nghĩ anh bị nhập hả?

– Em không đùa đâu.

Vy nhìn tôi chằm chằm. Lúc đó, tôi nhận ra ánh mắt cô không hề hoang mang. Không giống người bình thường nghe chuyện "mượn xác" thì bật cười hay hét toáng. Cô nói ra như thể… cô tin chuyện đó là thật.

Tôi thử dò:

– Em có tin chuyện hồn hoán xác không?

Vy không trả lời ngay. Cô chậm rãi khuấy ly nước, rồi mới lên tiếng:

– Năm ngoái… dì em mất. Nhưng sau đó, em mơ thấy dì nhiều đêm liên tục. Có đêm, dì đứng ở đầu giường, gọi em tỉnh dậy, dặn đi đốt lá trầu trước chùa cũ. Em làm theo. Hôm đó… nhà em tránh được một vụ cháy lớn.

Tôi im lặng. Cô gái trước mặt tôi không phải dạng người mơ hồ hay mê tín mù quáng. Cô kể chuyện như một người đã thấy, đã tin, và đã chấp nhận.

Cô hạ thấp giọng.

– Duy à… nếu có điều gì đó đang xảy ra với anh… và anh không thật sự là Duy… thì xin hãy cho em biết. Anh là ai?

Tôi nhìn Vy. Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn nói thật. Rằng tôi là Lâm Nhi. Rằng tôi tỉnh dậy trong thân xác Minh Duy, rằng tôi không hiểu vì sao chuyện đó lại xảy ra, và rằng tôi đang cố tìm đường quay về.

Nhưng tôi không thể.

Tôi sợ. Sợ Vy tưởng tôi điên. Sợ cô ấy sẽ bỏ chạy. Sợ nếu tôi nói thật, tôi sẽ bị chối bỏ cả hai thế giới.

Tôi chỉ đáp:

– Anh vẫn là anh. Chỉ là… anh đang cố sửa lại những điều sai.

Vy nhìn tôi thật lâu.

– Vậy hãy trả lời em một câu hỏi.

Tôi gật.

– Tối hôm đó, anh gọi cho em rồi cúp máy giữa chừng. Em nghe thấy tiếng xe và tiếng hét. Em gọi lại không được. Đó có phải là đêm xảy ra tai nạn không?

Tôi gật.

– Anh nhớ đã nói gì với em trước khi mất kết nối không?

Tôi cố lục lại trí nhớ. Rồi bất chợt, trong đầu tôi vang lên một đoạn âm thanh. Không phải từ tôi. Là từ Duy. Rất rõ ràng.

“Tao sắp nói rồi… nói rằng tao thích mày, Vy. Tao thích mày thật lòng.”

Tôi bật thốt:

– Anh nói… anh thích em.

Vy nhoẻn miệng cười. Nhưng nụ cười đó đầy nước mắt.

– Đúng rồi. Câu đó.

Rồi Vy chồm người tới. Mắt cô ánh lên điều gì đó rất thật.

– Dù anh có là ai. Dù hồn anh là ai. Nếu anh vẫn còn giữ được cảm xúc đó, thì anh vẫn là Duy… với em.

Tôi chết lặng.

Tôi đang giả làm Duy. Nhưng có lẽ, tôi không thể giả được… cảm xúc.

Và đó là điều nguy hiểm nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.