Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh hắt qua cửa sổ, chiếu lên những bức tường vàng rực rỡ của hậu cung. Ngọc Nhi thức dậy, lòng vẫn còn vương lại cảm giác căng thẳng từ buổi lễ tân hôm qua. Cô biết, hậu cung không chỉ là nơi trưng diện sắc đẹp hay trí tuệ, mà là nơi âm thầm đoạt quyền lực, nơi mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều có thể che giấu dao găm.
Sau bữa điểm tâm, Ngọc Nhi được dẫn ra sân tập, nơi các phi tần mới được hướng dẫn quy tắc sinh hoạt và cách hành xử trong hậu cung. Tại đây, cô gặp những gương mặt quen từ buổi lễ hôm qua, nhưng lần này, không còn khoảng cách lễ nghi, mọi người dần bộc lộ tính cách thật.
Một cô gái trẻ, nét mặt tươi tắn, dáng người thanh mảnh, tiến đến gần Ngọc Nhi. “Chào cô, hôm qua ta thấy cô khá khéo léo trong lễ tân. Ta tên là Lan Phương, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn.” Giọng nói của Lan Phương nhẹ nhàng, nhưng Ngọc Nhi tinh ý nhận ra một tia cảnh giác trong ánh mắt.
Ngọc Nhi mỉm cười, cúi chào. “Ngọc Nhi, rất vui được làm quen.” Trong lòng cô thoáng nghĩ: Lan Phương có vẻ thật lòng, nhưng trong hậu cung, thật và giả thường chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng.
Khi họ trò chuyện, một phi tần khác, Thanh Hương – người hôm qua có ánh mắt sắc lạnh – bước tới. “Ồ, hai cô đang trò chuyện à? Hy vọng cô bé mới đừng làm phiền chúng ta.” Giọng nói của Thanh Hương vừa nhẹ nhàng vừa mỉa mai. Ngọc Nhi chỉ nhếch môi, không đáp trả, nhưng trong lòng đã cảnh giác. Thanh Hương rõ ràng là một đối thủ nguy hiểm, sẵn sàng giấu dao sau nụ cười.
Buổi tập buổi sáng kết thúc với việc các phi tần được chia nhóm thực hành nghi thức lễ nghi. Ngọc Nhi và Lan Phương rơi vào cùng một nhóm, điều này khiến Ngọc Nhi cảm thấy nhẹ nhõm. Có ít nhất một đồng minh – dù không biết có thật lòng hay không – cũng giúp cô bớt cô đơn trong thế giới đầy mưu mô này.
Trong lúc nghỉ giải lao, Ngọc Nhi nghe thấy những lời thì thầm từ phía xa. Một vài phi tần bàn tán về thân phận của cô: “Nghe nói cô bé là con gái danh tướng Ngô Trường… nhưng liệu có giữ được vị trí lâu dài trong hậu cung không?” Một giọng khác đáp: “Không biết nữa, nhưng nghe nói Hoàng đế để ý tới cô, chắc sẽ gây ra không ít rắc rối.”
Ngọc Nhi lắng nghe, ghi nhớ từng lời. Trong hậu cung, thông tin là vũ khí, và việc nắm rõ những lời đồn đoán giúp cô tiên liệu được bước đi của đối thủ. Cô quyết định, không phản ứng ngay, mà để quan sát và học hỏi.
Lan Phương nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngọc Nhi, thì thầm: “Đừng lo, ta sẽ để mắt cho cô. Trong hậu cung, ít ra có một người bạn cũng tốt hơn là không có ai.” Ngọc Nhi gật đầu, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Cô biết, trong thế giới này, ngay cả tình bạn cũng có thể trở thành bẫy.
Chiều hôm đó, khi các phi tần đang luyện tập cách phục vụ Hoàng đế và Hoàng hậu, một tình huống bất ngờ xảy ra. Thanh Hương cố tình va vào Ngọc Nhi, làm rơi chiếc hộp đựng đồ trang sức quý. Cả hội trường chấn động. Nếu không xử lý khéo, Ngọc Nhi sẽ bị xem là vụng về, mất điểm trong mắt Hoàng hậu và Hoàng đế.
Nhưng Ngọc Nhi nhanh trí cúi xuống nhặt, cười nhẹ, vừa đủ duyên dáng để che đi sự bối rối. “Xin lỗi, để tôi sắp xếp lại.” Cử chỉ tự nhiên và lời nói mềm mại khiến mọi nghi ngờ tạm lắng xuống. Thanh Hương nhíu mày, nhận ra Ngọc Nhi không hề dễ bắt nạt.
Sau buổi tập, Ngọc Nhi trở về phòng, cảm giác mệt mỏi tràn ngập. Nhưng trong lòng cô, một quyết tâm dần vững chắc. Cô biết rằng, để sống sót trong hậu cung, không chỉ cần sắc đẹp hay trí tuệ, mà còn phải khéo léo xây dựng liên minh, phân biệt bạn và thù, và chuẩn bị cho mọi âm mưu có thể xảy ra.
Ngọc Nhi mở cuốn nhật ký, ghi chép chi tiết về từng phi tần, từng ánh mắt, từng cử chỉ. Cô viết: “Trong hậu cung, không có gì là ngẫu nhiên. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều có thể là dao găm hay đồng minh. Ta phải cẩn trọng và quan sát thật kỹ.”
Đêm đó, khi ánh trăng hắt qua rèm lụa, Ngọc Nhi lặng lẽ đứng bên cửa sổ. Cô nhìn ra sân, nơi những bóng người di chuyển, thì thầm, cười cợt. Mọi thứ quá xa lạ, nhưng cũng khiến cô cảm thấy một niềm hứng khởi. Đây là thế giới mà cô phải học cách sống sót, nơi mưu mô, tình cảm, và quyền lực đan xen thành một tấm lưới phức tạp.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Ta sẽ không để ai đoán được thân phận. Ta sẽ sống sót, không chỉ để tồn tại, mà còn để tìm ra sự thật về mẹ, về âm mưu đang ẩn giấu trong bóng tối hoàng cung.”
Và từ bóng tối của hậu cung rực rỡ, cuộc chiến ngầm giữa các phi tần bắt đầu – một thế giới mà mỗi bước đi đều phải tính toán, mỗi nụ cười đều phải cân nhắc, và mỗi liên minh đều tiềm ẩn rủi ro. Ngọc Nhi biết rằng, những gì cô trải qua hôm nay chỉ là bước mở đầu của chuỗi ngày đầy thử thách phía trước.