Buổi trưa trong hậu cung, nắng nhẹ rọi qua những bức tường vàng rực, nhưng không khí vẫn nặng nề như chứa đầy những bí mật chưa được tiết lộ. Ngọc Nhi bước đi nhẹ nhàng, cố giữ thái độ bình thản, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Sau “trò chơi đầu tiên” hôm qua, cô nhận ra rằng hậu cung không chỉ là nơi thử tài năng và trí tuệ, mà còn là nơi bí mật bị chôn giấu, chờ người khéo léo tìm ra.
Khi vừa đến phòng nghỉ, Ngọc Nhi nhận được một tờ giấy nhỏ được giấu dưới gối. Chữ viết cẩn thận, nhưng nét mực quen thuộc khiến tim cô nhói lên:
“Ngọc Nhi, nếu muốn sống sót và tìm ra sự thật, hãy giữ kín thân phận. Người giúp cô hôm nay vẫn âm thầm bảo vệ cô. Hãy đi theo dấu hiệu trong khu vườn phía Tây vào nửa đêm.”
Ngọc Nhi cầm tờ giấy, lòng tràn ngập câu hỏi. Ai gửi cho cô? Và làm sao họ biết cô chính là con gái danh tướng Ngô Trường – điều mà chưa ai trong hậu cung được tiết lộ? Cô khẽ thở dài, nhắc nhở bản thân: mọi thứ ở hậu cung đều phức tạp hơn vẻ bề ngoài. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều cần cân nhắc, vì một sai lầm nhỏ cũng đủ để lộ thân phận.
Cô nhớ lại lời mẹ từng dặn trước khi qua đời: “Ngọc Nhi, trong cung, không ai là không mang mặt nạ. Hãy học cách phân biệt ai thật lòng, ai giấu dao sau nụ cười. Và điều quan trọng nhất: giữ bí mật gia tộc và bảo vệ chính mình.”
Ngọc Nhi quyết định không hành động ngay. Cô cất tờ giấy vào trong áo, giữ kín. Cô biết rằng, để hiểu hết ý nghĩa của tờ giấy, cô cần quan sát và chuẩn bị. Những ngày đầu tiên đã cho cô thấy hậu cung là một chiến trường tinh vi, nơi một ánh mắt cũng đủ đoán biết ý định của người khác.
Chiều hôm ấy, trong khi các phi tần luyện tập nghi lễ phục vụ Hoàng đế, Ngọc Nhi lén bước ra sân vườn. Cô đi chậm, quan sát kỹ từng bóng người, từng tiếng bước chân, vì cô biết bất cứ ai đi lướt qua cũng có thể là gián điệp hoặc đồng minh. Dọc lối đi, những bông hoa cẩm chướng nở rộ, hương thơm thoang thoảng, nhưng không thể át đi cảm giác nặng nề của hậu cung.
Khi đến khu vực phía Tây, Ngọc Nhi thấy một bóng người thấp thoáng bên hồ sen. Cô lặng lẽ tiến lại gần, vừa đủ để không gây chú ý. Người đó cúi xuống, thả một vật nhỏ xuống nước, rồi nhanh chóng rút đi. Ngọc Nhi nhặt lên, thấy đó là một chiếc trâm nhỏ bằng bạc, khắc ký tự cổ xưa mà cô từng thấy trong thư của mẹ.
Nhìn chiếc trâm, Ngọc Nhi nhớ lại những câu chuyện mẹ kể về gia tộc, về lòng trung thành và trách nhiệm. Một cảm giác vừa lo lắng vừa quyết tâm trào dâng. Chiếc trâm như một lời nhắc nhở: thân phận của cô không chỉ là phi tần bình thường, mà còn mang sứ mệnh bảo vệ bí mật hoàng thất, và có thể là chìa khóa hé lộ âm mưu trong cung.
Ngọc Nhi ngồi bên hồ, lòng suy nghĩ miên man. Nếu kẻ gửi tờ giấy và để lại chiếc trâm là đồng minh, họ cũng đã theo dõi cô từ lâu. Cô cần xác định rõ ai thật lòng, ai giấu mặt nạ. Những phi tần hôm qua, những ánh mắt tò mò, nụ cười mỉa mai, tất cả đều có thể là dấu hiệu cho những âm mưu tinh vi.
Khi ánh trăng lên cao, Ngọc Nhi quay về phòng, lòng vẫn tràn ngập suy nghĩ. Cô mở cuốn nhật ký, ghi lại chi tiết mọi sự kiện: tờ giấy, chiếc trâm, bóng người trong khu vườn, và những suy đoán về người gửi. Trong hậu cung, ghi chép cẩn thận là một cách để không bỏ sót bất cứ manh mối nào.
Đêm ấy, khi nằm trên giường, Ngọc Nhi cảm thấy nhịp tim mình vừa hối hả vừa quyết liệt. Hậu cung rực rỡ nhưng nguy hiểm, nơi mỗi bước đi đều phải tính toán, mỗi liên minh đều tiềm ẩn rủi ro. Nhưng cô biết, lần đầu tiên, cô đã chạm vào manh mối về thân phận thật và âm mưu đen tối trong hoàng cung.
Ngọc Nhi tự nhủ: “Ta sẽ không chỉ sống sót. Ta sẽ tìm ra sự thật, bảo vệ hoàng đế, và hé lộ những bí mật bị chôn giấu. Trong hậu cung này, trí tuệ và sự cảnh giác là vũ khí quan trọng nhất.”
Và từ bóng tối rực rỡ của hậu cung, một chuỗi những sự kiện đan xen mưu mô, tình cảm, và thử thách bắt đầu mở ra. Ngọc Nhi biết rằng, từ đây, mỗi bước đi, mỗi ánh mắt, và mỗi lựa chọn của cô đều phải cân nhắc cẩn thận, bởi hậu cung không bao giờ tha thứ cho sự sơ suất.