mưu đồ hậu cung

Chương 6: Ánh mắt Hoàng đế


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, hậu cung vẫn chìm trong ánh nắng dịu dàng, nhưng không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Ngọc Nhi thức dậy, hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng hôm nay phải cẩn trọng hơn. Những manh mối về thân phận và âm mưu từ đêm trước vẫn còn ám ảnh, khiến cô không khỏi lo lắng.

Buổi điểm tâm diễn ra trong phòng ăn lớn, nơi các phi tần tụ tập. Ngọc Nhi bước vào, nhận thấy Thanh Hương và một số phi tần khác đã tụ họp, ánh mắt rực lên tia sắc lạnh. Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, cúi chào một cách lễ phép, giữ khoảng cách, quan sát từng cử chỉ, từng lời nói. Trong hậu cung, ngay cả nụ cười cũng có thể che giấu âm mưu.

Khi Hoàng đế bước vào, không khí lập tức thay đổi. Mọi ánh mắt đều hướng về ông, tôn nghiêm nhưng căng thẳng. Ngọc Nhi đứng thẳng, cúi đầu theo phép tắc, nhưng không giấu nổi cảm giác tim đập nhanh. Ánh mắt Hoàng đế đi qua các phi tần, rồi bất ngờ dừng lại trên cô. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong Ngọc Nhi: ánh mắt ấy vừa tinh tế vừa đặc biệt, khiến cô vừa lo lắng vừa tò mò.

Hoàng đế tiến đến bàn điểm tâm, nụ cười nhẹ nhưng đầy quyền lực. “Ngọc Nhi,” ông gọi, giọng trầm ấm nhưng rõ ràng, “hôm nay, ta muốn xem cô ứng xử ra sao trong việc phục vụ.” Các phi tần khác nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự ghen ghét. Họ không ngờ Hoàng đế lại chú ý đến cô – một phi tần mới, xuất thân chưa rõ, nhưng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý đặc biệt.

Ngọc Nhi cúi đầu, trả lời nhẹ nhàng: “Bẩm Hoàng thượng, Ngọc Nhi sẽ cố gắng tuân theo phép tắc, không để phụ lòng trông đợi của Hoàng thượng.” Giọng nói của cô mềm mại, trang nhã nhưng kiên định, khiến Hoàng đế gật đầu hài lòng.

Trong suốt bữa điểm tâm, Hoàng đế liên tục quan sát Ngọc Nhi, hỏi han về những việc nhỏ nhặt trong hậu cung. Ngọc Nhi trả lời khéo léo, vừa đúng mực, vừa tinh tế, tránh gây hiểu lầm. Các phi tần khác bắt đầu cảm thấy áp lực, ánh mắt họ đầy nghi kỵ và ganh ghét. Thanh Hương thì thầm với một phi tần khác: “Không ngờ cô bé mới lại nhận được sự chú ý như vậy. Chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn.”

Sau bữa ăn, Hoàng đế yêu cầu các phi tần tham gia một buổi luyện tập nghi thức phục vụ ông. Ngọc Nhi quan sát kỹ từng cử chỉ, từng bước đi, từng ánh mắt của các phi tần khác. Cô biết rằng, để giữ được sự chú ý và lòng tin của Hoàng đế, cô phải vừa thông minh, vừa khéo léo, vừa giữ gìn hình ảnh thanh nhã.

Trong lúc luyện tập, một sự cố bất ngờ xảy ra: một phi tần lớn tuổi hơn vô tình làm đổ nước, gây tiếng ồn. Các phi tần khác lo lắng, nhưng Ngọc Nhi nhanh trí tiến đến, nhẹ nhàng sắp xếp lại bình nước và lễ vật, vừa khéo léo vừa duyên dáng. Hoàng đế nhìn cô, ánh mắt đầy thiện cảm, còn Hoàng hậu thì thoáng gật đầu hài lòng.

Ánh mắt Hoàng đế – vốn đã đặc biệt – giờ dường như có thêm chút quan tâm. Ngọc Nhi cảm nhận được, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô biết rằng, sự chú ý này đồng nghĩa với ghen ghét và âm mưu từ các phi tần khác. Mọi bước đi, mọi cử chỉ của cô từ giờ phải cân nhắc kỹ càng hơn bao giờ hết.

Khi buổi luyện tập kết thúc, Lan Phương tiến đến, nắm tay Ngọc Nhi, thì thầm: “Hôm nay cô thật sự nổi bật. Nhưng hãy cẩn thận, ánh mắt Hoàng đế đặc biệt này sẽ khiến nhiều phi tần để ý và tìm cách hãm hại cô.”

Ngọc Nhi gật đầu, ánh mắt kiên định. “Ta hiểu. Từ giờ, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Ta không chỉ phải giữ mình, mà còn phải tìm hiểu kỹ từng người xung quanh.”

Buổi chiều, Ngọc Nhi quay về phòng, lòng đầy suy nghĩ. Cô mở cuốn nhật ký, ghi lại chi tiết về ánh mắt Hoàng đế, cử chỉ của các phi tần, và cảm giác bất an xen lẫn tò mò. Trong hậu cung, ghi chép cẩn thận là cách duy nhất để không bỏ sót bất cứ manh mối nào.

Đêm đó, khi ánh trăng hắt qua rèm lụa, Ngọc Nhi đứng bên cửa sổ, nhìn ra sân, nơi những bóng người đi lại lặng lẽ. Cô tự nhủ: “Ta đã bước vào thế giới này, nơi mưu mô và tình cảm đan xen. Ánh mắt Hoàng đế hôm nay chỉ là khởi đầu. Ta phải học cách cân bằng giữa giữ bí mật, bảo vệ bản thân và ứng xử khôn khéo.”

Trong bóng tối rực rỡ của hậu cung, Ngọc Nhi cảm nhận rõ ràng một điều: ánh mắt Hoàng đế không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội – cơ hội để cô chứng minh trí tuệ, khéo léo và sự nhẫn nại. Và từ đây, mỗi bước đi, mỗi nụ cười, mỗi lựa chọn của cô đều phải cân nhắc kỹ càng, vì hậu cung không bao giờ tha thứ cho sự sơ suất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×