Sáng hôm sau, hậu cung vang lên những tiếng cười nhẹ, tiếng bước chân hầu cận, nhưng với Ngọc Nhi, không khí lại nặng nề. Sau những ánh mắt chú ý từ Hoàng đế hôm qua, cô biết rằng không chỉ phi tần ganh ghét mà còn có những âm mưu ẩn giấu đang chực chờ.
Khi bước vào phòng học lễ nghi, Ngọc Nhi phát hiện một điều bất thường: một phi tần lớn tuổi hơn, với nét mặt luôn tỏ ra đoan trang, đang trao đổi với một hầu cận nam, ánh mắt đầy toan tính. Cô lắng nghe lén, và từng lời nói lọt vào tai khiến tim cô run lên.
“Hoàng đế hôm nay sẽ dự buổi yến tiệc tối. Nếu đồ uống của ông có thể được thay đổi… thì mọi chuyện sẽ thay đổi theo ý ta,” giọng của phi tần lạnh lùng, vừa đủ để Ngọc Nhi nghe rõ.
Cô lập tức hiểu: đây là âm mưu hãm hại Hoàng đế – và có thể làm đảo lộn vị thế của nhiều phi tần, kể cả bản thân cô. Ngọc Nhi lặng lẽ rút về, giữ kín mọi suy nghĩ. Trong hậu cung, tiết lộ điều này một cách vội vàng có thể khiến cô rơi vào nguy hiểm.
Buổi chiều, Ngọc Nhi tìm gặp Lan Phương, kể lại một phần những gì cô nghe được, nhưng vẫn giữ kín chi tiết nhạy cảm nhất. “Ta cảm nhận được mưu mô đang diễn ra, nhưng chưa thể chắc chắn. Chỉ cần một bước sai, ta sẽ rơi vào bẫy,” Ngọc Nhi thì thầm.
Lan Phương gật đầu, ánh mắt nghiêm trọng. “Chúng ta phải tìm cách bảo vệ Hoàng đế mà không lộ thân phận. Nếu ai biết cô biết chuyện này, hậu quả sẽ khôn lường.”
Ngọc Nhi quyết định theo dõi phi tần âm mưu. Cô quan sát từng bước đi, từng cử chỉ, từng lời nói. Mọi thứ đều được ghi chép cẩn thận vào nhật ký – mỗi chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối để ngăn chặn âm mưu.
Đêm hôm đó, khi hậu cung chìm trong ánh trăng, Ngọc Nhi lặng lẽ đi đến khu vực bếp – nơi cô biết rằng các hầu cận sẽ chuẩn bị đồ uống cho buổi yến tiệc. Cô quan sát kỹ từng động tác, nhận ra một hầu cận nam đứng gần bàn rót nước, ánh mắt bất thường. Ngọc Nhi tinh ý ghi nhớ, đồng thời tìm cách xoa dịu tình hình mà không làm lộ thân phận.
Khi mọi thứ đã an toàn, Ngọc Nhi rút về phòng, tim vẫn còn đập dồn. Cô biết rằng, âm mưu này không chỉ đe dọa Hoàng đế mà còn có thể kéo theo mạng sống của nhiều phi tần, và cả gia tộc cô nếu thân phận thật bị lộ. Nhưng đồng thời, đây cũng là cơ hội để chứng minh trí tuệ, sự nhạy bén và khả năng sống sót của mình trong hậu cung.
Ngọc Nhi mở cuốn nhật ký, viết lại toàn bộ sự kiện: từ lời nghe lén, hành vi của phi tần âm mưu, đến từng cử chỉ bất thường của hầu cận. Cô tự nhủ: “Trong hậu cung, không có gì là ngẫu nhiên. Mọi âm mưu, mọi bước đi đều phải tính toán. Ai khéo léo, thông minh, sẽ sống sót. Ai sơ suất, sẽ mất tất cả.”
Đêm ấy, cô đứng bên cửa sổ, nhìn ra sân, nơi những bóng người di chuyển lặng lẽ. Hậu cung rực rỡ nhưng nguy hiểm, nơi mỗi ánh mắt đều có thể là lời cảnh báo, và mỗi nụ cười đều có thể che giấu dao găm. Ngọc Nhi cảm nhận rõ ràng rằng, từ hôm nay, cuộc sống trong hậu cung sẽ không chỉ là thử thách về trí tuệ và phép tắc, mà còn là đấu trí với âm mưu, nguy hiểm và cả tình cảm phức tạp của các phi tần.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, quyết tâm: “Ta sẽ không chỉ sống sót. Ta sẽ bảo vệ Hoàng đế, tìm ra âm mưu, và giữ kín thân phận. Hậu cung này, dù nguy hiểm, ta sẽ học cách biến nguy cơ thành sức mạnh.”
Và từ bóng tối rực rỡ của hậu cung, một chuỗi những sự kiện căng thẳng, mưu mô và thử thách tiếp theo bắt đầu mở ra. Ngọc Nhi biết rằng, từ đây, mỗi bước đi, mỗi ánh mắt, mỗi lựa chọn đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, vì hậu cung không bao giờ tha thứ cho sự sơ suất.