năm 17 tuổi, tớ thích cậu mất rồi

Chương 3: Giờ ra chơi đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống báo hết tiết vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp như dòng nước vỡ bờ. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng dép lê kéo dài khắp hành lang. Minh ngả người ra ghế, duỗi tay ngáp dài. Cạnh bên, An vẫn ngồi im, mở vở ghi chép thêm vài dòng.

Minh nghiêng đầu nhìn, thấy nét chữ của cô nhỏ và đều tăm tắp. Cậu khẽ hỏi:

— Cậu ghi kỹ dữ ha, học hành nghiêm túc ghê.

— Ừ, thói quen thôi. Mình sợ quên nên viết lại cho chắc.

— Còn tớ thì toàn chép tạm, đến khi thi mới cuống cuồng đi mượn vở.

An bật cười, một nụ cười khẽ, hiền và nhẹ như cơn gió thoảng. Minh bỗng thấy lòng chộn rộn.

Cậu chợt nhớ ra bài tập Toán sáng nay cô dặn, bèn lôi vở ra chép thêm, nhưng vừa mở túi thì chợt cau mày:

— Lạ nhỉ… cây bút của mình đâu mất tiêu rồi ta?

An ngẩng đầu, giật mình khi thấy trong tay mình đang cầm cây bút máy màu đen.

— Ơ… có phải cái này của cậu không?

— Ủa đúng rồi, sao lại ở chỗ cậu vậy?

— Chắc sáng nay mình cầm nhầm. Mình tưởng là của mình… giống y hệt.

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Minh đùa:

— Vậy là cậu nợ tớ một cây bút rồi nha.

— Trả ngay đây này, — An chìa bút ra, má hơi hồng.

— Không, cho tớ mượn tạm cây của cậu đi, coi như… đổi trong một ngày.

An khẽ gật đầu. Minh cầm lấy, mở nắp thử, dòng mực xanh trôi đều, mềm như nụ cười người viết.

Ra chơi, mấy bạn trong lớp kéo nhau xuống sân. Minh và An ngồi lại, gió từ cửa sổ thổi vào mang theo mùi nắng. Cậu chỉ ra sân:

— Hồi nhỏ tớ thích nhất mấy buổi ra chơi, được đá banh, chạy vòng vòng, chả sợ gì cả. Giờ lớn rồi, lại thấy ra chơi cũng buồn.

— Sao lại buồn?

— Vì có nhiều thứ muốn nói mà không biết bắt đầu sao.

Câu nói của Minh khiến An hơi ngẩn người. Cô khẽ nhìn ra sân, nơi nhóm bạn đang cười vang dưới gốc phượng.

— Mình nghĩ… đâu cần nói gì nhiều đâu. Chỉ cần hiểu là được.

Minh quay sang nhìn cô. Giữa nắng, sợi tóc cô khẽ rung, ánh sáng rọi lên đôi mắt long lanh. Một thoáng, cậu thấy tim mình lạc nhịp.

Bỗng từ cửa lớp, giọng thằng Huy bạn thân vang lên:

— Minh ơi! Xuống đá banh nè!

Cậu giật mình, cười:

— Xuống liền, xuống liền!

Trước khi đi, Minh nói nhỏ:

— Giữ bút cậu cẩn thận nha, mai tớ trả.

An mỉm cười, gật đầu.

Chiều hôm đó, khi tan học, An mở cặp ra thấy trong hộp bút của mình có một mảnh giấy nhỏ, dòng chữ nắn nót:

“Cảm ơn vì cho tớ mượn bút. À, viết mực này thích thật đấy.”

Cô khẽ cười, gấp tờ giấy lại, bỏ vào quyển vở. Ngoài cửa sổ, trời đổ nắng nhẹ, mấy cánh phượng rơi xuống sân như những đốm ký ức nhỏ.

Lần đầu tiên trong suốt hai ngày ở trường mới, An thấy lòng mình không còn xa lạ. Có lẽ, chính từ khoảnh khắc vụng về ấy — một cây bút mượn nhầm — mà thanh xuân của cô bắt đầu có màu sắc khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×