năm 17 tuổi, tớ thích cậu mất rồi

Chương 5: Bức ảnh trong điện thoại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, nắng vàng nhẹ trải khắp sân trường. Sau cơn mưa chiều thứ sáu, không khí dường như trong trẻo hơn. Hàng phượng sau lớp 11A3 rụng bớt lá, để lộ những chùm hoa đỏ lấp lánh dưới ánh sáng.

Minh đến sớm hơn thường lệ. Cậu ngồi ở bàn cuối, mở điện thoại lướt qua những tấm ảnh chụp mưa mà hôm đó cậu lưu lại. Từng giọt nước, từng vệt sáng hắt qua mái hiên, và rồi — giữa những khung hình mờ, cậu dừng lại.

Là An.

Cô đang ngồi quay nghiêng, ánh sáng từ cửa chiếu lên gương mặt nghiêng nhẹ, đôi mắt nhìn xa xăm, môi mỉm cười rất khẽ. Mái tóc đen buông xuống vai, vài sợi ướt dính lại vì mưa. Tấm ảnh không hề được sắp đặt, nhưng lại đẹp đến lạ.

Minh ngẩn ra một lúc. Cậu không cố tình chụp — có lẽ lúc giơ máy lên để bắt cảnh mưa, cô tình cờ lọt vào khung hình.

— Đẹp thật, — cậu thì thầm, rồi thoáng đỏ mặt, vội tắt màn hình khi có tiếng bước chân sau lưng.

— Cậu xem gì đó, Minh? — Giọng An vang lên, trong trẻo quen thuộc.

— À… không có gì đâu! — Cậu luống cuống nhét điện thoại vào túi.

— Giấu dữ, — cô cười khẽ, — chắc là hình mấy trận bóng chứ gì.

Minh cười gượng, tim đập nhanh một nhịp.

Giờ ra chơi, cả lớp ồn ào, mấy bạn tụm lại bàn tán về buổi dã ngoại sắp tới. An cúi xuống ghi chú, còn Minh vẫn chưa thôi nghĩ đến bức ảnh trong máy. Cậu phân vân, không biết có nên nói hay không.

Đến khi tan học, An thu dọn tập, định đi thì Minh gọi nhỏ:

— An này…

Cô quay lại, ánh mắt ngạc nhiên.

— Hả?

— Tớ… hôm trước, lúc trú mưa, hình như vô tình chụp được một tấm hình của cậu. Tớ không cố ý đâu, chỉ là… nó tự nhiên lọt vào khung thôi.

An chớp mắt, rồi khẽ cười:

— Ừ, có sao đâu. Cho mình xem được không?

Minh gật đầu, mở điện thoại. Tấm ảnh hiện lên — đơn giản, mộc mạc, không chỉnh sửa. Cô nhìn một lúc lâu, môi khẽ cong thành nụ cười:

— Ảnh này… nhìn yên bình ghê. Cậu chụp đẹp đó.

— Thật hả? Tớ tưởng mờ quá rồi.

— Không, — cô lắc đầu, — nó giống cảm giác hôm đó. Mưa, hiên lớp, và… tiếng cậu nói chuyện.

Minh bật cười, gãi đầu:

— Vậy… cậu có muốn tớ gửi tấm này không?

— Gửi đi, để mình lưu lại.

Cô nhận điện thoại, gửi qua Bluetooth, rồi nói nhỏ:

— Cảm ơn nha. Có khi sau này xem lại, sẽ nhớ mãi buổi chiều đó.

Một thoáng im lặng giữa hai người. Tiếng ve ngoài sân bắt đầu râm ran, gió thổi làm mấy tờ giấy trên bàn khẽ bay. Minh nhìn cô, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Trước khi rời lớp, An quay lại, giọng dịu dàng:

— Minh này… nếu lần sau cậu chụp nữa, nhớ cho mình pose dáng nha.

— Ờ, nhưng tớ thích mấy tấm tự nhiên hơn.

— Vậy thì cậu cứ chụp khi mình không biết. Như hôm đó.

Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến tim Minh lỡ một nhịp.

Khi An bước ra khỏi cửa, nắng chiều rọi qua khung kính, hắt lên bức tường vàng nơi cô vừa ngồi. Minh nhìn lại tấm ảnh thêm lần nữa — và nhận ra rằng, có lẽ đây không chỉ là một tấm hình.

Đó là khoảnh khắc đầu tiên khiến cậu muốn giữ mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×