Từ sáng sớm, lớp 11A3 đã rộn ràng hơn thường lệ. Không khí như có gì đó khác lạ — những tiếng xì xào, những ánh nhìn trêu chọc cứ thoáng qua giữa các dãy bàn.
Minh vừa bước vào lớp đã cảm nhận được điều đó. Vài đứa bạn nam huých vai cậu, cười mờ ám:
— Ê Minh, nghe nói mày có “ảnh bí mật” của ai đó hả?
— Ảnh gì đâu! — Minh nhíu mày, nhưng mặt đã hơi đỏ.
— Thôi đừng chối, người ta thấy mày gửi hình cho An hôm qua rồi nha~
Cả nhóm phá lên cười, còn cậu chỉ biết gãi đầu cười gượng.
Ở bàn trên, An cũng nghe loáng thoáng. Cô cúi xuống mở tập, giả vờ như không quan tâm, nhưng tai thì đỏ ửng. Bên cạnh, cô bạn thân là Linh chống cằm nhìn sang, cười tinh nghịch:
— An nè, có chuyện gì vui không đó?
— Gì đâu... tụi nó chỉ nói linh tinh thôi.
— Linh tinh hả? Hôm qua tớ thấy cậu cười suốt khi xem điện thoại nha~
An quay sang, khẽ mím môi:
— Cậu để ý kỹ quá đó.
Cả hai cùng bật cười. Nhưng trong lòng An, vẫn có gì đó lạ lẫm — vừa ngại ngùng, vừa thấy… vui vui.
Giờ ra chơi, lớp lại xôn xao hơn. Có ai đó ghép ảnh Minh và An chung vào khung hình lớp, dán ở bảng thông báo “Vui vẻ đầu tuần”. Cả lớp ồ lên cười, thầy giám thị đi ngang cũng chỉ lắc đầu.
Minh nhìn tấm ảnh, vừa bực vừa buồn cười:
— Trời đất ơi, ai làm cái này vậy?
— Bí mật! — một bạn phía sau hét lên, rồi cả đám phá lên cười.
An cũng nhìn, ánh mắt không giấu nổi ngại ngùng. Cô quay sang, nhỏ giọng:
— Cậu đừng để ý, tụi nó chỉ đùa thôi mà.
— Ừ… tớ quen rồi, nhưng… cậu có thấy khó chịu không?
— Không đâu. — Cô khẽ cười, — thật ra, cũng hơi vui.
Khoảnh khắc đó, Minh thấy tim mình như lỡ một nhịp. Nụ cười của An dịu dàng, tự nhiên — giống hệt nắng sáng ngoài cửa sổ.
Đến tiết học Văn, cô giáo giao bài: “Viết đoạn văn ngắn về một kỷ niệm đáng nhớ”. Minh ngồi trầm ngâm, trong đầu chỉ hiện lên buổi chiều mưa hôm trước — hiên lớp, chiếc ô gãy, và nụ cười ấy. Cậu cầm bút, viết không dừng lại được.
Cuối giờ, cô giáo đọc vài đoạn hay. Khi đọc đến đoạn của Minh, cả lớp lại “ồ” lên:
“Có những buổi chiều không cần nói gì nhiều, chỉ cần ngồi yên nghe mưa rơi là đủ để nhớ mãi…”
Một giọng nói từ bàn cuối vang lên:
— Rõ ràng là viết về An rồi còn gì!
Cả lớp cười ầm, An cúi mặt, còn Minh thì đỏ bừng, chỉ biết gãi đầu.
Khi chuông tan học vang lên, mọi người tản dần ra, An dừng lại trước cửa lớp, nhẹ giọng nói:
— Cậu viết hay lắm đó.
— Cảm ơn… tớ chỉ viết những gì thật thôi.
Cô nhìn cậu, trong ánh chiều vàng nhạt, rồi khẽ nói:
— Nếu ai đó đọc kỹ, chắc cũng hiểu được tớ đang nghĩ gì.
Nói xong, cô bước đi, để lại Minh đứng ngẩn ra giữa lớp học còn vương mùi nắng.
Tiếng cười đùa, những lời trêu chọc của bạn bè vẫn quanh quẩn đâu đó, nhưng trong lòng Minh, chỉ còn vang lên một câu:
“Nếu ai đó đọc kỹ…”
Và cậu nhận ra, mọi lời đồn bắt đầu từ một điều có thật — chỉ là chưa ai dám thừa nhận.