năm 17 tuổi, tớ thích cậu mất rồi

Chương 7: Bài kiểm tra bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ ba, lớp 11A3 ồn ào khác thường. Cô giáo Toán bước vào, tay cầm xấp giấy kiểm tra, giọng nghiêm nghị:

— Hôm nay chúng ta làm bài kiểm tra 15 phút. Không báo trước, để xem ai thật sự nắm bài nhé.

Tiếng “hả?” vang lên khắp lớp. Minh ngồi thẳng dậy, mặt méo xệch:

— Cô ơi, tụi em chưa ôn mà…

— Thì mới gọi là “bất ngờ”, — cô mỉm cười, đặt đề lên bàn từng nhóm.

Minh nhìn tờ giấy trước mặt, đầu óc trống rỗng. Cậu chưa kịp học bài này — tối qua mải xem lại mấy bức ảnh cũ, mà toàn là ảnh An.

An ngồi bên cạnh, lật đề, rồi quay sang khẽ nói:

— Đề dễ thôi, đừng lo.

— Dễ với cậu thôi chứ… — Minh thở dài, — mấy công thức này tớ rối lắm.

Cô khẽ cười, nghiêng tập cho cậu nhìn thoáng qua cách giải. Minh chỉ kịp liếc một chút rồi cúi đầu chép nhanh.

— Ê, đừng quay cóp nha Minh! — bạn phía sau trêu, khiến cả lớp bật cười.

Cậu đỏ mặt, còn An chỉ khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ:

— Không sao, tớ giúp một chút thôi mà.

Tiếng mưa lất phất bên ngoài. Một tiết học trôi qua chậm rãi. Cuối giờ, Minh nộp bài trong tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm.

Chiều hôm đó, cậu ngồi ở quán cà phê nhỏ gần trường, mở tập Toán ra mà chẳng hiểu nổi gì. Một lát sau, có tiếng gọi khẽ sau lưng:

— Cho mình ngồi cùng được không?

Là An. Cô mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn, nụ cười dịu như gió.

— Cậu học lại à?

— Ừ… Tớ đang cố hiểu cái phần cô dạy sáng nay, mà chịu.

An ngồi xuống, lấy cây bút chì vẽ lại mấy hình trong tập, giảng từng bước một. Giọng cô chậm rãi, kiên nhẫn đến lạ. Minh chăm chú nhìn, không chỉ nghe mà còn… ngắm luôn cả người giảng.

— Cậu hiểu chưa? — An hỏi, tay gõ nhẹ vào tập.

— À… ờ… hiểu rồi, — Minh giật mình, gãi đầu, — tại cậu giảng dễ hiểu quá.

Cô bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu:

— Vậy thì tối nay về làm lại mấy bài tớ ghi nhé.

— Rõ, cô giáo An.

Cả hai cùng cười. Không khí buổi chiều bỗng ấm hơn, dù ngoài trời vẫn còn mưa nhẹ.

Một tuần sau, cô giáo Toán trả bài.

— Lần này nhiều bạn tiến bộ. Đặc biệt có một người… từ điểm liệt đã lên được tám điểm.

Cả lớp “ồ” lên. Cô đặt bài lên bàn Minh, cười:

— Cố gắng tốt lắm.

Minh nhìn con số đỏ “8” nổi bật trên giấy, rồi quay sang An — cô đang cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

— Cảm ơn cậu nhiều lắm.

— Có gì đâu. Mình chỉ giảng lại, người làm là cậu mà.

Nhưng trong lòng Minh, cậu biết rõ: nếu không có cô ngồi bên hôm ấy, kiên nhẫn giảng từng dòng, chắc cậu đã bỏ cuộc từ lâu.

Khi ra về, cậu khẽ gọi:

— An này… mai tụi mình học nhóm tiếp nha?

— Được thôi. Nhưng lần này tớ ra đề, cậu làm thử.

— Ừ, miễn là… có cậu ngồi kế bên.

An quay lại, nụ cười thoáng qua dưới ánh nắng cuối ngày, dịu dàng đến mức khiến tim Minh lại lỡ một nhịp.

“Có những bài kiểm tra không nằm trên giấy.

Mà nằm trong ánh mắt của ai đó khiến mình muốn cố gắng hơn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×