Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Vy thức dậy sớm hơn thường lệ. Căn phòng nhỏ yên tĩnh, ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, rọi lên mặt bàn còn để lại bức tranh nhỏ Hạ Thần tặng hôm qua. Cô ngồi trên giường, nhìn chăm chú vào bức tranh, lòng tự nhủ: “Có lẽ… hôm nay mình sẽ bước ra ngoài thật nhiều, để cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn.”
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans đơn giản, tóc buộc gọn gàng, rồi bước ra ngoài. Trời trong xanh, nắng nhẹ trải trên các con phố. Tĩnh Vy cảm thấy lạ lùng: lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô thực sự muốn bước ra thế giới, không chỉ để tồn tại, mà là để sống.
Một cuộc gặp tình cờ
Đi đến phòng khám, Tĩnh Vy thấy Hạ Thần đứng bên ngoài cổng, nhìn vào bên trong với ánh mắt chăm chú nhưng dịu dàng. Cô bất ngờ, tim nhói lên một cảm giác lạ lùng, vừa hồi hộp vừa dễ chịu.
“Chào buổi sáng, cô Vy.” Giọng anh trầm ấm, dịu dàng, nhưng mang theo một chút bí ẩn.
“Chào anh… sao anh lại đến đây sớm thế?” Cô hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng mặt vẫn hồng lên một cách tự nhiên.
Hạ Thần mỉm cười, bước lại gần: “Anh muốn nhìn thấy cô… để chắc rằng cô vẫn ổn.”
Câu nói đơn giản nhưng khiến Tĩnh Vy không khỏi rung động. Tim cô đập nhanh, cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Cô khẽ gật đầu, mỉm cười: “Anh… cẩn thận kẻo bị ướt đó.”
Anh chỉ nhún vai, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh như lặng đi. Tiếng xe cộ, tiếng người qua lại, tiếng gió rì rào – tất cả dường như hòa vào khoảng trống mà chỉ có hai người tồn tại.
Những bước chân gần nhau
Bên trong phòng khám, công việc vẫn tiếp tục. Tĩnh Vy tiếp nhận bệnh nhân mới – một cậu bé khoảng mười tuổi, vừa trải qua ly hôn của bố mẹ. Hạ Thần lặng lẽ ngồi trong góc phòng, không làm phiền, chỉ quan sát.
Cậu bé lúng túng, mắt đỏ hoe. Tĩnh Vy nhẹ nhàng: “Không sao đâu, con có thể kể mọi chuyện với cô. Mỗi nỗi buồn đều xứng đáng được lắng nghe.”
Hạ Thần nhìn cô, ánh mắt ánh lên một sự đồng cảm sâu sắc. Anh nhận ra rằng cách cô nói chuyện, cách cô nhìn người khác, không chỉ là nghề nghiệp – đó là cả một trái tim ấm áp, sẵn sàng chữa lành cho những nỗi đau mà người khác không thể tự mình vượt qua.
Khi buổi làm việc kết thúc, Tĩnh Vy ra khỏi phòng, thấy Hạ Thần vẫn đứng đó, như thể đang đợi cô. “Anh đợi lâu chưa?” Cô hỏi, giọng nhẹ.
“Không lâu lắm.” Anh trả lời, nụ cười thoáng qua nhưng ánh mắt trầm lắng.
Họ bước ra ngoài, đi dạo qua con phố nhỏ gần phòng khám. Ánh nắng chiều chiếu lên mái tóc cô, tạo ra một ánh hào quang dịu dàng. Hạ Thần nhẹ nhàng chìa tay ra, khẽ chạm vào tay cô để nhặt chiếc lá rơi dưới chân cô. Cử chỉ nhỏ nhưng đầy tinh tế khiến trái tim Tĩnh Vy nhói lên.
Những rung động tinh tế
Cả hai dừng lại bên một quán cà phê ven đường. Hạ Thần gọi hai ly trà nóng, đặt trước mặt cô. Tĩnh Vy cầm ly, cảm nhận hơi ấm lan tỏa qua tay, và một cảm giác yên bình tràn vào lòng.
“Anh… sao anh biết mình thích trà nóng?” Cô hỏi, giọng hơi lúng túng.
“Anh đoán thôi.” Hạ Thần trả lời, ánh mắt nhìn cô như đọc được những suy nghĩ sâu kín nhất. “Đôi khi, những điều nhỏ nhặt cũng quan trọng, đúng không?”
Cô mỉm cười, nhưng lòng lại dấy lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức. Sợ hãi vì trái tim mình đã từng bị tổn thương, và háo hức vì lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy rung động thực sự.
Trong quán cà phê yên tĩnh, họ trò chuyện về những điều giản dị: mùa hoa sắp nở, những con phố quen thuộc, những cuốn sách hay mà cả hai từng đọc. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt đều như những viên gạch xây dựng sự gần gũi và niềm tin.
Nỗi sợ hãi vẫn còn đó
Sau khi rời quán, Tĩnh Vy đi bộ một mình về nhà. Trên đường, cô nhớ lại những mất mát của mình: anh trai, mẹ… những người đã không còn bên cô. Cảm giác cô đơn lại len lỏi, nhưng lần này, nó không hoàn toàn át đi sự ấm áp mà Hạ Thần mang lại.
“Liệu… mình có thể mở lòng trở lại không?” Cô tự hỏi. Tim cô vừa hồi hộp vừa lo sợ. Cô biết rằng nếu để mình rung động quá sớm, nỗi đau sẽ trở lại dữ dội hơn. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cũng thấy một tia hy vọng – rằng có lẽ cô có thể học cách yêu và tin tưởng lần nữa.
Bước chân hướng tới hy vọng
Tối đó, Tĩnh Vy ngồi bên cửa sổ, ánh trăng phản chiếu trên sàn nhà, chiếu sáng bức tranh nhỏ Hạ Thần tặng hôm trước. Cô đặt tay lên bức tranh, hít một hơi thật sâu.
Trong trái tim cô, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa: vừa sợ hãi, vừa muốn mở lòng, vừa muốn tiến về phía ánh sáng mà Hạ Thần mang đến. Cô tự nhủ: “Mình sẽ bước từng bước, chậm nhưng chắc. Mình sẽ học cách tin, cách yêu, và… cách chữa lành.”
Bức tranh nhỏ trên bàn như nhắc nhở cô rằng, dù bóng tối vẫn còn, nhưng ánh sáng – dù nhỏ nhoi – vẫn luôn hiện diện, chờ đợi cô bước tới. Và lần này, bước đi ấy không chỉ là cho bản thân, mà còn là cho một mối quan hệ mới, một trái tim khác đang chờ để đồng cảm và chia sẻ.