Ngày đầu tiên ở trường mới trôi qua nhanh chóng. Hương vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết: nụ cười láu lỉnh của Lâm, ánh mắt tinh nghịch và đôi tay nhanh nhẹn giải cứu cô khỏi quả bóng bất ngờ. Nhưng hôm nay, khi bước vào lớp học, cô không ngờ rằng ấn tượng về anh sẽ sâu đậm hơn nhiều.
Tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ ra chơi. Hương định ra ngoài sân hóng gió thì bỗng nghe tiếng cười khẽ vang phía cuối lớp. Lâm đang ngồi trên bàn, chân vắt lên ghế, tay cầm quyển sách nhưng ánh mắt không rời cô nửa bước.
“Cậu có vẻ hơi lạc lõng nhỉ?” – anh hỏi, giọng vừa trêu vừa tinh nghịch.
Hương hơi đỏ mặt, cúi xuống, cố gắng không để lộ sự bối rối:
“À… mình mới chuyển đến, còn chưa quen ai cả.”
Lâm nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia thích thú. “Vậy à? Không sao, tôi sẽ ‘huấn luyện’ cậu làm quen với trường này. Nhưng đừng nghĩ là tôi sẽ dễ dàng đâu nhé.”
Cách anh nói khiến Hương vừa ngạc nhiên vừa… tò mò. Một chút hỗn láo, một chút tinh nghịch, nhưng trong ánh mắt ấy, cô cảm nhận được sự quan tâm. Cô không biết tại sao, nhưng cảm giác ấm áp len lỏi trong tim cô, khiến cô muốn gần anh hơn.
Ra sân, Lâm kéo Hương vào nhóm bạn của mình. Anh giới thiệu cô một cách hơi láu lỉnh:
“Cả lớp này, hãy làm quen với ‘tân binh’ của tôi. Cẩn thận nhé, cô ấy dễ bị… lạc đường.”
Cả nhóm cười rộn, Hương chỉ biết đỏ mặt, nhưng dần dần cũng cảm thấy thoải mái hơn. Lâm luôn xuất hiện đúng lúc, nói đúng câu khiến cô cười, dù nhiều lúc hơi quá trớn. Những câu nói đùa, cái nhếch môi đầy tự tin của anh, khiến Hương vừa bực vừa thích – một cảm giác lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.
Giữa giờ học, khi cô đang loay hoay với bài tập toán khó nhằn, Lâm bỗng ngồi xuống cạnh cô, nhìn vào vở.
“Để tôi xem nào… À, không tệ, nhưng nếu cậu làm theo cách này sẽ dễ hơn nhiều.” Anh vừa nói vừa chỉ dẫn, đôi tay nhanh nhẹn viết vài bước trên vở.
Hương lặng người. Cách anh chỉ dạy không hề hống hách, mà vừa tinh nghịch vừa quan tâm, khiến cô không thể không cảm thấy an tâm. Cô nhận ra rằng, ẩn sau vẻ láu lỉnh, hỗn láo, anh thật sự quan tâm đến người khác.
Ra về, Hương bước ra cổng trường, ánh nắng chiều hắt lên mái tóc. Cô quay lại nhìn Lâm đang đứng phía xa, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Trong lòng cô, một cảm giác vừa ngại ngùng vừa háo hức len lỏi. Ai cũng bảo anh láu lỉnh, nổi bật và đôi khi hơi “bất cần”, nhưng với Hương, anh có một sức hút kỳ lạ, khiến cô không thể rời mắt.
Trên đường về nhà, cô nhẩm đi nhẩm lại mọi khoảnh khắc trong ngày. Câu nói đùa, ánh mắt tinh nghịch, cái nhếch môi khi trêu cô… tất cả đều in sâu trong tâm trí. Hương tự nhủ, dù mới gặp, nhưng dường như có điều gì đó khiến cô muốn tìm hiểu anh hơn.
Và chính từ khoảnh khắc ấy, một ấn tượng khó phai về chàng trai vừa hỗn láo vừa hấp dẫn ấy đã in sâu trong trái tim Hương – mở ra một thanh xuân đầy ngọt ngào và những rung động đầu đời.