Những ngày đầu ở trường mới trôi qua êm đềm, nhưng với Hương, mỗi khoảnh khắc bên Lâm đều trở nên đặc biệt. Buổi sáng, họ cùng nhau đi học, hai cô cậu trò chuyện rôm rả trên con đường rợp bóng cây phượng. Lâm luôn dẫn đầu, đôi khi quay lại nhìn Hương, nụ cười nửa thật nửa đùa trên môi, khiến cô vừa bối rối vừa cảm thấy ấm lòng.
Trong lớp, Lâm không phải lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng lại luôn để ý đến Hương. Khi cô gặp bài tập khó, anh lại len lén chỉ dẫn, đôi khi bằng những cách vô cùng hài hước, khiến cô bật cười sảng khoái. Những lần như vậy, Hương nhận ra rằng sự hỗn láo của anh chỉ là vỏ bọc; bên trong là một trái tim tinh tế, luôn quan tâm đến người khác.
Buổi trưa, họ thường cùng nhau ăn cơm hộp dưới bóng cây sân trường. Lâm hay trêu Hương: “Cơm này có ngon bằng cơm mẹ nấu không nhỉ?” Cô đỏ mặt, nhưng vẫn cười khẽ: “Dù sao cũng ngon hơn ăn một mình.” Và đúng là, chỉ cần có anh bên cạnh, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Cuối tuần, Lâm dẫn Hương ra công viên gần nhà. Họ đi dạo trên con đường lát gạch, nghe tiếng chim hót và tiếng trẻ con cười đùa từ xa. Lâm mua cho cô cây kem vani, còn anh chọn kem socola, rồi cùng ngồi trên băng ghế, chia sẻ từng muỗng kem cho nhau. Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiều hắt lên mái tóc Hương, tạo nên một bức tranh bình yên và ngọt ngào mà cô chưa từng thấy.
Một buổi chiều khác, họ cùng nhau đi thư viện. Hương còn nhớ ánh mắt Lâm chăm chú nhìn sách, thỉnh thoảng nhíu mày khi gặp đoạn khó hiểu, rồi quay sang hỏi cô: “Cậu nghĩ sao?” Sự quan tâm tinh tế ấy khiến Hương cảm thấy được trân trọng. Dù là những chuyện nhỏ nhặt, như cùng nhau chọn sách, cùng bàn luận bài tập, hay đơn giản chỉ là chia sẻ bữa ăn vặt, tất cả đều trở thành ký ức ngọt ngào, in sâu trong tim cô.
Thỉnh thoảng, Lâm cũng hơi “láu lỉnh” theo cách riêng của anh. Anh hay nắm tay cô bất ngờ khi đi ngang qua chỗ đông người, chỉ để cô cảm thấy an toàn và vui vẻ. Hương lúc đầu đỏ mặt, nhưng dần dà bắt đầu quen với những cử chỉ tinh nghịch mà ấm áp ấy. Mỗi nụ cười, mỗi cái nháy mắt, mỗi câu đùa đều khiến trái tim cô rung động, nhưng cũng khiến cô tự hỏi liệu mình có đang thích anh hay không.
Những ngày bên nhau trôi qua một cách tự nhiên, không gượng ép, không vội vã. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, hay một câu hỏi quan tâm nhỏ nhặt thôi, họ đã cảm thấy gần nhau hơn. Hương nhận ra rằng, thanh xuân của mình, đôi khi không cần những điều to tát, mà chỉ cần những khoảnh khắc giản dị, ngọt ngào bên người mà mình quan tâm.
Và chính từ những ngày như thế, Hương bắt đầu thấy trái tim mình rung rinh trước Lâm. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng cô biết rằng, mỗi ngày trôi qua bên anh đều là một món quà quý giá. Những ngày bên nhau, dẫu chỉ là những điều nhỏ bé, đã gieo vào cô những cảm xúc đầu đời, những rung động mà cô không thể nào quên.