ngày hôm nay, anh ở đâu?

Chương 10: Đối diện – Khi trái tim lên tiếng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Hà My bước vào văn phòng với tâm trạng vừa lo lắng vừa quyết tâm. Cả tuần qua, cô đã bị cuốn vào những tình huống rối rắm giữa Ngọc Minh và Khánh Duy. Giờ đây, cô biết rằng không thể tiếp tục tránh né cảm xúc của mình. Trái tim cô rung động, nhưng cô cần một quyết định, dù chưa biết kết quả sẽ ra sao.

Ngọc Minh đứng gần bàn cô, ánh mắt vẫn sắc bén và tinh tế, giọng trầm:

“Hôm nay, cô có thể tập trung hoàn toàn vào công việc chứ? Tôi sẽ theo sát, nhưng không muốn thấy cô bị phân tâm bởi những chuyện không cần thiết.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa áp lực vừa được bảo vệ. Ngay sau đó, Khánh Duy tiến đến, nở nụ cười dịu dàng:

“Đừng lo lắng, tôi biết cô có thể xử lý tất cả. Hãy tin vào chính mình.”

Hà My đứng giữa hai người, trái tim rung lên từng nhịp. Cô tự nhủ: “Không thể mãi đứng giữa hai người như thế này. Mình phải đối diện cảm xúc thật của mình.”

Buổi sáng trôi qua với công việc dồn dập. Hà My tập trung trình bày dự án, nhưng tâm trí cô vẫn không thể rời khỏi Ngọc Minh và Khánh Duy. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của họ đều khiến cô vừa bối rối vừa rung động.

Trong lúc nghỉ trưa, cô quyết định ra ngoài sân nhỏ phía sau công ty để suy nghĩ. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng. Cô tự nhủ:

“Mình phải xác định cảm xúc thật của mình. Không thể cứ để cả hai người đau khổ vì mình.”

Ngọc Minh bất ngờ xuất hiện, giọng trầm nhưng rõ sự quan tâm:

“Hà My, tôi biết cô đang bối rối. Nếu cô muốn, chúng ta có thể nói chuyện một chút.”

Hà My nhìn anh, trái tim đập nhanh. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh:

“Anh… em cũng muốn nói. Nhưng em… em không biết bắt đầu từ đâu.”

Ngọc Minh nắm tay cô, ánh mắt chân thành:

“Cứ nói những gì cô cảm nhận. Tôi sẽ lắng nghe, không phán xét.”

Sau một hồi thổ lộ, Hà My cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng ngay lúc đó, Khánh Duy bước đến, giọng dịu dàng:

“Hà My, tôi nghe thấy phần nào… và tôi muốn biết cảm xúc của cô. Tôi không muốn cô phải lo lắng hay bối rối vì bất cứ điều gì.”

Cô đứng giữa hai người, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. Mỗi người đều quan tâm và yêu thương theo cách riêng. Lòng cô rối bời, nhưng sâu thẳm, cô biết rằng cô phải đưa ra lựa chọn để lòng mình yên ổn.

Buổi chiều, khi dự án kết thúc và mọi người ra về, Hà My đứng trước cổng công ty, mưa chiều rơi nhẹ. Cô nhìn cả hai, tim rung động:

“Không thể tránh mãi. Phải lựa chọn… và phải đối diện với cảm xúc thật của mình.”

Cô thở dài, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng. Hai người đàn ông đứng trước mắt, mỗi người một kiểu, nhưng cô biết rằng một bước đi đúng đắn sẽ quyết định tương lai tình cảm và hạnh phúc của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×