Ngày thứ Hai tuần sau, công ty tổ chức một hội thảo quan trọng với khách mời là đối tác tiềm năng. Hà My là người phụ trách trình bày ý tưởng chính, đồng thời phải hỗ trợ hai nam chính trong việc chuẩn bị và phối hợp. Cô bước vào phòng hội thảo với tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng, biết rằng hôm nay sẽ là một ngày không thể bình thường.
Ngay khi cô bước vào, Ngọc Minh đã đứng gần cửa, ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước đi của cô. Giọng anh trầm:
“Hà My, hôm nay cô phải thật tập trung. Tôi sẽ theo sát từng chi tiết.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa áp lực vừa được bảo vệ. Nhưng ngay sau đó, Khánh Duy xuất hiện từ phía bàn ghế gần bục thuyết trình, nở nụ cười dịu dàng:
“Đừng lo lắng, tôi biết cô đã chuẩn bị kỹ, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Hà My đứng giữa hai người, trái tim rung lên từng nhịp. Hai kiểu quan tâm hoàn toàn khác nhau khiến cô vừa lo lắng vừa bối rối, nhưng cô tự nhủ: “Phải tập trung vào công việc trước, mọi chuyện khác để sau.”
Hội thảo bắt đầu. Hà My trình bày từng slide một cách tự tin, nhưng ánh mắt cô liên tục lướt qua Ngọc Minh và Khánh Duy. Mỗi khi cô lỡ quên một chi tiết nhỏ, Ngọc Minh lại tinh tế nhắc nhở, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa lo lắng. Trong khi đó, Khánh Duy nhẹ nhàng mỉm cười, đặt tay lên vai cô để truyền sự tự tin, khiến cô vừa ấm áp vừa bối rối.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Hà My gần như không thể tập trung. Hai người đàn ông, hai cách quan tâm, hai kiểu rung động hoàn toàn khác nhau. Cô tự hỏi: “Mình nên nhìn ai trước? Ai mới thật sự quan trọng?”
Buổi thuyết trình kết thúc thành công, nhưng xung đột lại bùng lên khi một đồng nghiệp khen Khánh Duy đã giúp Hà My chuẩn bị bản trình bày. Ngọc Minh hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự ghen tuông:
“Tôi cũng đã giúp cô rất nhiều. Sao chỉ khen anh ấy?”
Khánh Duy nhún vai, giọng điệu bình thản nhưng rõ sự thách thức:
“Cậu đừng quá nghiêm trọng hóa mọi việc. Tôi chỉ muốn cô ấy thấy thoải mái thôi.”
Hà My đứng giữa, tim đập mạnh, vừa muốn giải thích, vừa sợ rằng bất cứ lời nào cũng sẽ khiến tình hình căng thẳng hơn. Cô nhận ra rằng hai người đàn ông này đang tranh giành sự chú ý và tình cảm của mình, và cô chính là trung tâm của mọi mâu thuẫn.
Sau hội thảo, cả ba người bước ra khuôn viên công ty. Khánh Duy nhẹ nhàng hỏi:
“Hà My, cậu có ổn không? Tôi thấy cậu hơi căng thẳng lúc thuyết trình.”
Ngọc Minh đứng cạnh, giọng trầm:
“Tôi không muốn thấy cô bị phân tâm. Nếu cậu cần giúp, tôi luôn để ý và sẽ không để ai làm phiền cô.”
Hà My đỏ mặt, trái tim như bị kéo giằng. Cô cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa hai người: Khánh Duy dịu dàng, ấm áp, mang lại cảm giác an toàn; Ngọc Minh tinh tế, mạnh mẽ, nhưng cũng khiến cô hồi hộp và lo lắng.
Trên đường về ký túc xá, mưa nhẹ rơi lất phất. Hà My đứng nép dưới mái hiên, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt, tự nhủ:
“Mình không thể tránh mãi cảm xúc này. Hai người, hai kiểu quan tâm, và mình… không biết phải lựa chọn thế nào.”