Sáng hôm sau, Hà My bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Ngay khi vừa mở cửa, cô nghe thấy tiếng cười nói râm ran của đồng nghiệp. Không khí bình thường của văn phòng trở nên khác lạ trong mắt cô, vì cô biết hôm nay là ngày giao nhiệm vụ quan trọng thứ hai, nơi cô phải phối hợp cùng cả Ngọc Minh và Khánh Duy.
“Chào buổi sáng, Hà My! Sẵn sàng cho hôm nay chưa?” Khánh Duy tiến đến, nụ cười rạng rỡ. Nhìn anh, cô cảm thấy tim mình như rung lên từng nhịp. Nhưng trước mắt, cô biết sẽ không dễ dàng giữ bình tĩnh.
Ngay lúc đó, Ngọc Minh xuất hiện từ phía hành lang, vẻ mặt hơi nghiêm nghị: “Sao hôm nay tôi không thấy cô tập trung lắm?” Giọng anh vừa trầm vừa rõ ý muốn nhắc nhở, nhưng cũng đủ để Hà My đỏ mặt. Cô chỉ biết cười trừ: “Em… em sẽ cố gắng ạ.”
Nhiệm vụ hôm nay là chuẩn bị bản demo cho dự án mới, yêu cầu cả ba phối hợp để trình bày trước giám đốc công ty. Cả ba cùng ngồi quanh chiếc bàn dài, laptop, hồ sơ, và cốc cà phê đặt trước mặt, tạo nên một không gian vừa thân mật vừa căng thẳng.
Khánh Duy bắt đầu trao đổi ý tưởng, giọng điệu thân thiện: “Hà My, cậu thử xem phần này có ổn không?” Cô cúi xuống laptop, gật đầu: “Vâng, em nghĩ nếu thêm biểu đồ này thì trực quan hơn.” Trong lòng, cô vừa vui vì được Khánh Duy quan tâm, vừa lo lắng vì Ngọc Minh vẫn đang nhìn cô với ánh mắt khó đoán.
Khi bản demo gần hoàn thiện, một đồng nghiệp tình cờ nhìn thấy Hà My trao đổi riêng với Khánh Duy và nghĩ rằng họ đang “bắt bí mật” một kế hoạch mới. Tin đồn nhanh chóng lan ra, và không lâu sau, Ngọc Minh nghe được một phần cuộc trò chuyện qua điện thoại đồng nghiệp. Anh bước đến, ánh mắt vừa ghen vừa nghi ngờ:
“Em nói chuyện với anh ấy… về điều gì vậy?” Giọng anh trầm hẳn, mang theo cảm giác không thể che giấu. Hà My lúng túng, tim đập mạnh: “Không… không có gì cả, chỉ là công việc thôi ạ.”
Nhưng Ngọc Minh không dễ dàng tin lời giải thích đơn giản. Ánh mắt anh nhìn Khánh Duy đầy ẩn ý, còn Khánh Duy thì hơi bối rối, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Ngọc Minh, hôm nay chúng ta cùng làm dự án. Không có gì ngoài công việc đâu.”
Hà My đứng giữa hai người, tim vừa loạn nhịp vừa căng thẳng. Cô cố gắng giải thích, nhưng càng nói, tình huống càng rối ren. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến cô cảm thấy khó thở.
Buổi trưa, cô rút ra một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi, nhưng hình ảnh của cả hai vẫn ám ảnh trong tâm trí. Cô tự hỏi: “Rốt cuộc mình đang rung động với ai? Ai mới thật sự quan tâm mình?”
Trong lúc ấy, Khánh Duy xuất hiện, nhẹ nhàng: “Đừng lo lắng quá, Hà My. Tôi biết cô chỉ tập trung vào công việc thôi.” Anh nhìn cô, ánh mắt chân thành, và nụ cười ấy khiến trái tim cô một lần nữa xao xuyến.
Nhưng ngay khi Khánh Duy rời đi, Ngọc Minh lại xuất hiện, giọng trầm: “Ngày hôm nay, cô đừng nghĩ rằng tôi không để ý. Tôi thấy tất cả.” Hành động tưởng như quan tâm nhưng lại mang chút ghen tuông tinh tế khiến cô vừa ấm áp vừa lo lắng.
Chiều hôm đó, bản demo được trình bày trước giám đốc. Hà My đứng giữa hai người đàn ông – một người hỗ trợ tinh thần, một người theo dõi từng chi tiết – cảm thấy áp lực và lo lắng. Khi giám đốc gật đầu hài lòng, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim vẫn chưa bình yên.
Sau khi tan làm, cô đứng trước cửa công ty, nhìn cơn mưa chiều nhẹ rơi ngoài phố. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, cô nhận ra rằng mối quan hệ với Ngọc Minh và Khánh Duy sẽ còn nhiều thử thách. Hai người, hai tình cảm khác nhau, và cô – chỉ là một – phải tự tìm ra con đường cho riêng mình.