Cuối tuần, Hà My nhận được lời mời đi cà phê từ nhóm bạn học cũ. Cô nghĩ đây sẽ là một buổi chiều nhẹ nhàng, nơi cô có thể thư giãn sau một tuần bận rộn tại công ty startup. Nhưng ngay khi bước vào quán cà phê, cô nhận ra mọi thứ không còn đơn giản như tưởng tượng.
Khung cảnh quen thuộc với bàn ghế gỗ, ánh đèn vàng nhè nhẹ, tiếng nhạc du dương, nhưng tim cô bỗng loạn nhịp khi thấy Ngọc Minh đứng ngay góc quán, tay cầm điện thoại, ánh mắt thoáng nhìn cô một cách khó đoán. Cô lúng túng: “Sao anh lại ở đây…?”
Trước khi cô kịp phản ứng, một giọng nói khác vang lên: “Hà My, ngồi đây với bọn mình đi!” Khánh Duy đã đến từ phía cửa, nụ cười rạng rỡ. Cảm giác vừa quen vừa xa xưa bủa vây cô, khiến cô không biết nên lựa chọn thế nào.
Cuối cùng, cô quyết định ngồi ở bàn trung tâm, nơi cả Khánh Duy và Ngọc Minh đều có thể thấy cô. Khoảnh khắc ấy, tim cô đập nhanh, ánh mắt cô liên tục di chuyển giữa hai người. Một bên mang lại cảm giác an toàn, một bên là sự bất ngờ và hồi hộp.
Buổi cà phê bắt đầu với những câu chuyện đời thường. Bạn bè cũ hỏi han công việc, học hành, còn Khánh Duy và Ngọc Minh thì lặng lẽ quan sát, đôi khi xen lời để tạo tiếng cười. Nhưng từng hành động nhỏ đều khiến Hà My bối rối: Khánh Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô khi cô cười, Ngọc Minh nghiêng người, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cô.
Một đồng nghiệp cũ vô tình nói đùa: “Trông hai anh chăm sóc em quá nhỉ? Coi chừng bị ghép đôi đấy!” Câu nói tưởng chừng vui vẻ nhưng lại khiến cả ba người rơi vào khoảnh khắc im lặng. Ngọc Minh hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng ghen tuông, trong khi Khánh Duy cười khẽ, vẻ mặt nửa đùa nửa thật. Hà My cảm thấy tim mình vừa ấm áp vừa lo lắng, không biết nên phản ứng thế nào.
Trong lúc trò chuyện, Khánh Duy bất ngờ nhắc lại một kỷ niệm cũ: “Nhớ lần cậu quên sách vở ở thư viện, tôi đã chạy đi mua giúp cậu không?” Nụ cười ấy khiến Hà My vừa vui vừa bối rối, lòng dâng lên cảm giác thân thuộc.
Ngọc Minh thì khẽ nghiêng người, giọng trầm: “Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không để cô bị quên sách đâu. Cũng may hôm qua tôi còn che ô cho cô.” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, nụ cười tinh nghịch nhưng mang chút nghiêm nghị. Hà My không biết nên cười hay cúi mặt.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung lên từng nhịp, cảm giác vừa ấm áp vừa rối bời. Cô nhận ra rằng, hai người đàn ông này mang đến cho cô những cảm xúc hoàn toàn khác nhau: một bên là sự an toàn quen thuộc, một bên là sự hồi hộp khó đoán.
Khi buổi gặp gỡ kết thúc, cả nhóm bạn đứng dậy, chuẩn bị ra về. Ngọc Minh bất ngờ kéo tay cô ra một góc, giọng trầm: “Hà My, hôm nay đừng để mình thấy cô quá gần người khác nhé.” Câu nói tưởng như đùa nhưng lại mang ý nghiêm túc khiến cô đỏ mặt, cảm giác vừa bối rối vừa lo lắng.
Khánh Duy đứng không xa, ánh mắt lấp ló vẻ quan tâm: “Cậu ổn chứ? Không cần để ý quá đâu, chúng ta chỉ là bạn mà.” Câu nói vừa nhẹ nhàng vừa chân thành khiến trái tim cô một lần nữa rối loạn.
Trên đường về ký túc xá, Hà My bước từng bước chậm rãi. Mưa chiều rơi lất phất, con phố loang lổ ánh sáng vàng. Cô tự hỏi: “Rốt cuộc, trái tim mình đang hướng về ai? Ai mới thật sự quan trọng?”