Ngày thứ Hai bắt đầu với bầu trời u ám, những đám mây xám phủ kín thành phố. Hà My bước vào văn phòng công ty, cảm giác hơi mệt mỏi sau cuối tuần căng thẳng. Cô vừa đặt túi xuống bàn thì nghe thấy giọng nói thân quen:
“Hà My, hôm nay trông cô hơi mệt nhỉ?”
Ngẩng lên, cô thấy Khánh Duy đứng đó, tay cầm một cốc nước, ánh mắt ánh lên sự quan tâm chân thành. “Anh… anh mang nước à? Cảm ơn anh,” cô lúng túng nhận cốc, tim bỗng đập nhanh. Cảm giác ấm áp từ hành động nhỏ bé này khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng ngay khi Khánh Duy quay đi, ánh mắt cô lại vô tình chạm vào Ngọc Minh đang đứng ở cửa phòng họp, nhìn cô với ánh mắt khó đoán. Anh cười nhẹ, giọng trầm: “Đừng để ai khác chăm sóc cô quá nhiều, tôi sẽ để ý đấy.”
Trái tim Hà My vừa ấm áp vừa lo lắng, bởi hai người đàn ông đang tạo ra hai luồng cảm xúc trái ngược trong cô: một bên dịu dàng, một bên hồi hộp, tinh tế nhưng lạnh lùng.
Buổi sáng, cô tập trung vào dự án mới cùng Khánh Duy. Anh đứng cạnh, nhắc nhở từng chi tiết nhỏ, cẩn thận giải thích cách trình bày slide và số liệu. Hà My thấy lòng mình dần ấm áp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bối rối: “Mình vẫn còn tình cảm với anh ấy… nhưng Ngọc Minh thì sao?”
Khi họ đang trao đổi ý tưởng, Khánh Duy bất ngờ chạm nhẹ vào tay cô để chỉ một chỗ trên màn hình. Cảm giác đó khiến cô lúng túng, tim đập nhanh. Cô biết đây chỉ là hành động vô tình, nhưng ánh mắt anh nhìn cô khiến cô không thể không nhận ra sự quan tâm sâu sắc.
Buổi trưa, công ty có một cuộc họp nội bộ quan trọng. Hà My đứng giữa bàn họp, trình bày ý tưởng của mình. Ngọc Minh ngồi phía đối diện, theo dõi từng cử chỉ, từng lời nói của cô. Khi cô hơi lo lắng vì quên mất một chi tiết, anh nhẹ nhàng nhắc: “Cô quên phần số liệu ở slide 3 rồi.”
Cô quay nhìn anh, tim đập thình thịch: vừa bực mình vì bị nhắc, vừa cảm thấy ấm áp vì anh quan tâm. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều: Ngọc Minh không chỉ lạnh lùng bên ngoài, mà thực sự để ý đến từng chi tiết nhỏ của cô, khiến cô vừa lo lắng vừa rung động.
Sau buổi họp, Khánh Duy kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hôm nay cô làm rất tốt, đừng lo lắng quá. Tôi biết cô có thể làm được mọi thứ.” Anh nhìn cô, nụ cười chân thành và ánh mắt dịu dàng khiến trái tim cô mềm nhũn. Cô chỉ biết mỉm cười, lòng đầy bối rối: hai người, hai kiểu quan tâm, và cô… không biết nên chọn ai.
Chiều hôm đó, một tình huống bất ngờ xảy ra: khi cô vừa bước ra khỏi phòng họp, một chiếc hồ sơ bất ngờ rơi xuống từ giá, giấy tờ bay tán loạn. Khánh Duy lập tức chạy tới giúp cô nhặt, trong khi Ngọc Minh cũng xuất hiện, cúi xuống nhặt những trang giấy còn lại, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô gần như vỡ òa: cả hai đều quan tâm đến cô, nhưng mỗi người một cách khác nhau. Hà My cảm nhận rõ ràng sự khác biệt: Khánh Duy dịu dàng, ấm áp; Ngọc Minh tinh tế, mạnh mẽ và… khó đoán.
Khi tan làm, Hà My bước ra phố, trời đã ngả tối, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt mưa. Cô tự nhủ: “Mình phải tự hỏi lòng mình, cảm xúc thật sự là gì… nhưng làm sao để biết khi cả hai đều quan tâm theo cách riêng?”
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, cô nhận ra một điều quan trọng: tình cảm không chỉ là sự gần gũi, mà còn là cách người ta khiến cô cảm thấy an toàn, được trân trọng và được nhìn nhận. Nhưng với hai người đàn ông vừa xuất hiện, trái tim cô sẽ phải trải qua nhiều thử thách hơn, và mọi lựa chọn đều không hề dễ dàng.