Ngày thứ Ba mở ra với ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, nhưng trái tim Hà My lại không hề bình yên. Cô bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề, nhớ lại buổi chiều hôm qua, khi cả Ngọc Minh và Khánh Duy cùng quan tâm đến cô theo những cách khác nhau.
Cô vừa đặt túi xuống bàn thì nghe thấy giọng nói trầm của Ngọc Minh:
“Hà My, hôm nay cô có thể giải thích chuyện hôm qua không?”
Cô ngạc nhiên: “Chuyện… chuyện gì ạ?”
Ngọc Minh nghiêm mặt: “Tôi thấy cô trò chuyện khá thân mật với Khánh Duy trong buổi cà phê cuối tuần. Cô phải hiểu rằng, tôi không thích cảm giác mình bị bỏ qua.”
Hà My đỏ mặt, cảm thấy áp lực. “Em… em chỉ nói chuyện về công việc và vài kỷ niệm cũ thôi mà… Em không có ý gì đâu.”
Nhưng Ngọc Minh chỉ nhíu mày, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. Cô biết rằng lời giải thích của mình không đủ thuyết phục, và trái tim cô bắt đầu rung lên những lo lắng không tên.
Không lâu sau, Khánh Duy tiến đến bàn cô, giọng trầm ấm:
“Hà My, cậu ổn chứ? Anh thấy Ngọc Minh có vẻ khó chịu khi cậu trò chuyện với anh. Đừng để chuyện này ảnh hưởng đến công việc nhé.”
Cô cảm thấy tim mình như bị kéo giằng giữa hai phía: một bên là sự quan tâm đi kèm ghen tuông tinh tế của Ngọc Minh, một bên là sự lo lắng nhẹ nhàng nhưng sâu sắc của Khánh Duy.
Buổi sáng trôi qua trong im lặng, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến cô bối rối. Khi cô cúi xuống chỉnh sửa bản báo cáo, Khánh Duy lại nhẹ nhàng nhắc nhở một chi tiết nhỏ, còn Ngọc Minh đứng sau lưng, theo dõi từng thao tác, thỉnh thoảng nhíu mày. Cả hai đều quan tâm, nhưng theo cách hoàn toàn khác nhau.
Đến giờ nghỉ trưa, Hà My quyết định đi dạo quanh khuôn viên công ty để giải tỏa căng thẳng. Cơn gió nhẹ khiến mái tóc cô bay lên, nhưng cũng kéo theo một dòng suy nghĩ rối bời: “Rốt cuộc mình nên như thế nào đây? Ai mới thật sự quan trọng?”
Khi quay lại phòng làm việc, cô chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ: Ngọc Minh và Khánh Duy đứng đối diện nhau, ánh mắt căng thẳng, giọng nói thấp nhưng sắc bén.
“Cậu cứ quan tâm quá mức, để cô ấy bị rối thì sao?” Ngọc Minh nói, ánh mắt đầy nghiêm nghị.
Khánh Duy đáp, hơi căng thẳng: “Tôi chỉ muốn cô ấy thấy an toàn và được tôn trọng. Đừng nghĩ rằng quan tâm là phải theo cách của cậu!”
Hà My đứng nép vào cửa, tim đập mạnh. Cô nhận ra rằng, hiểu lầm đã bắt đầu leo thang, và chính cô là trung tâm của mọi căng thẳng. Cô vừa muốn giải thích, vừa sợ rằng bất cứ lời nói nào cũng có thể khiến tình hình tồi tệ hơn.
Buổi chiều, cô phải trình bày dự án trước ban giám đốc. Trái tim cô vẫn chưa bình tĩnh sau cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai nam chính. Khi đứng trước mọi người, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng ánh mắt của Ngọc Minh và Khánh Duy vẫn theo dõi cô, khiến cô vừa lo lắng vừa tự nhủ phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Khi buổi họp kết thúc, cả hai nam chính tiến lại gần cô, mỗi người một kiểu:
Ngọc Minh: ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng, giọng trầm: “Hôm nay cô đã làm tốt, nhưng đừng để tôi phải thấy cô bị phân tâm nữa.”
Khánh Duy: nụ cười nhẹ nhàng, giọng ấm áp: “Cậu đã rất cố gắng, tôi tự hào về cậu. Đừng lo lắng về bất cứ chuyện gì khác.”
Hà My đứng giữa hai người, tim vừa ấm áp vừa rối bời. Cô nhận ra rằng, những cảm xúc phức tạp này không chỉ là rung động bình thường, mà còn là thử thách để cô nhận ra tình cảm thật sự của mình.
Trên đường về ký túc xá, mưa lại bất ngờ rơi. Hà My đứng dưới mái hiên, nhìn cơn mưa chiều rơi nhẹ, con phố lấp loáng ánh đèn vàng. Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay, mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Hai người đàn ông ấy… đều khiến trái tim mình rối loạn. Liệu mình có đủ can đảm để đối diện và lựa chọn?”
Cơn mưa phủ kín khuôn mặt cô, nhưng trái tim Hà My thì vẫn rực lên những nhịp đập khó tả. Cô biết rằng, thử thách tình cảm sẽ ngày càng lớn, và mỗi bước đi đều phải cẩn trọng.