Ngày thứ Tư, công ty chuẩn bị một buổi họp quan trọng với đối tác lớn, và Hà My là người đảm nhận phần trình bày chính. Cô thức dậy sớm hơn thường ngày, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Mọi dự án, mọi con số, mọi slide đều phải hoàn hảo. Nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh Ngọc Minh và Khánh Duy vẫn khiến tim rối bời.
Khi bước vào văn phòng, cô thấy Ngọc Minh đứng cạnh bàn, ánh mắt sắc bén và tinh tế, giọng trầm:
“Hôm nay, cô phải thật tập trung. Tôi sẽ theo sát từng chi tiết.”
Hà My gật đầu, cảm thấy vừa áp lực vừa được bảo vệ. Ngay sau đó, Khánh Duy xuất hiện, nở nụ cười dịu dàng:
“Đừng lo lắng quá. Tôi biết cô đã chuẩn bị rất kỹ, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Cô đứng giữa hai người, vừa cảm giác được quan tâm vừa bối rối. Hai kiểu quan tâm trái ngược khiến cô gần như không thở nổi, nhưng cô tự nhủ: “Phải tập trung vào dự án trước.”
Buổi họp bắt đầu. Hà My trình bày từng slide, giọng hơi run nhưng dần ổn định. Ngọc Minh ngồi đối diện, theo dõi từng chi tiết, thỉnh thoảng nghiêng người chỉnh sửa một số con số trên bảng tổng hợp. Ánh mắt anh lộ rõ sự nghiêm túc, nhưng trong đó có chút ghen tuông tinh tế khi thấy Khánh Duy đứng gần cô, trao đổi nhanh vài chi tiết trước khi cô thuyết trình.
Trong khoảnh khắc đó, Hà My cảm thấy áp lực từ cả hai phía. Cô vừa phải giữ chuyên nghiệp, vừa nhận ra tình cảm đang rối tung trong lòng. Cô tự hỏi: “Sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy? Hai người đều quan tâm mình, nhưng theo những cách hoàn toàn khác nhau.”
Sau buổi họp, Khánh Duy tiến đến, giọng dịu dàng:
“Cậu đã làm rất tốt, đừng để bất cứ điều gì làm phân tâm.” Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt ấm áp. Hà My cảm thấy tim mình mềm nhũn, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Ngọc Minh đứng gần cửa phòng họp, ánh mắt nghiêm nghị và hơi căng thẳng.
Ngọc Minh bước lại, giọng trầm:
“Tôi không muốn thấy cô bị phân tâm, nhất là khi người khác đứng quá gần.”
Hà My đỏ mặt, vừa muốn giải thích, vừa lo rằng bất cứ lời nào cũng có thể khiến tình huống căng thẳng hơn. Khánh Duy nhún vai, cười khẽ:
“Đừng lo lắng. Tôi chỉ muốn cô thấy thoải mái, không cần căng thẳng quá.”
Cô đứng giữa hai người, trái tim như bị kéo giằng, cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến cô rung động và bối rối.
Buổi chiều, một tình huống bất ngờ xảy ra: Hà My phải di chuyển một số hồ sơ quan trọng ra phòng họp khác. Khi cô cầm hồ sơ bước ra, một cơn gió mạnh thổi bay giấy tờ khắp phòng. Khánh Duy lập tức chạy đến giúp cô nhặt từng trang, còn Ngọc Minh cũng xuất hiện, cúi xuống nhặt những trang giấy còn lại, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng và ghen tuông.
Hà My cảm nhận rõ rệt: hai người, hai cách quan tâm, hai kiểu tình cảm hoàn toàn khác nhau. Cô biết rằng trái tim mình đang bị kéo đi giữa hai luồng cảm xúc, và cô sẽ phải đưa ra quyết định quan trọng – nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Trên đường về ký túc xá, mưa chiều rơi lất phất. Hà My đứng nép dưới mái hiên, con phố loang lổ ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường ướt. Cô tự nhủ:
“Mình phải tìm ra cảm xúc thật của mình, nhưng sao lại khó khăn đến vậy? Ai mới thực sự quan trọng?”
Trái tim cô rối bời, cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng, vừa ấm áp. Mọi thứ chưa có lời giải đáp, nhưng cô biết rằng những ngày tới sẽ còn thử thách hơn, và mối quan hệ giữa ba người sẽ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.