ngày hôm nay, anh ở đâu?

Chương 8: Hiểu lầm mới – Giọt nước tràn ly


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Sáu, Hà My nhận được lời mời tham dự buổi tiệc nhỏ của công ty tại một quán cà phê bên bờ hồ. Cô nghĩ đây là dịp để thư giãn sau một tuần căng thẳng, đồng thời cũng là cơ hội để làm quen thêm với đồng nghiệp. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng buổi tiệc này sẽ trở thành một cao trào cảm xúc.

Khi vừa bước vào quán, cô thấy Ngọc Minh đang đứng gần cửa, ánh mắt sắc bén và tinh tế. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Hà My, hôm nay cô ở đây để làm gì? Chỉ giải trí thôi chứ?”

Cô đỏ mặt, giọng nhỏ:

“Dạ… em chỉ tham dự cùng mọi người thôi ạ.”

Ngay lúc đó, Khánh Duy xuất hiện từ phía bàn ghế gần hồ, nở nụ cười ấm áp:

“Chào Hà My! Ngồi với bọn mình nhé, chúng ta cùng trò chuyện một chút.”

Cô đứng giữa hai người, tim đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối. Hai kiểu quan tâm trái ngược khiến cô gần như không biết nên đứng về phía nào.

Buổi tiệc diễn ra với những trò chơi nhẹ nhàng và tiếng cười rộn ràng. Nhưng không lâu sau, một tình huống bất ngờ xảy ra: một đồng nghiệp lỡ tay làm đổ cà phê lên tay Hà My. Khánh Duy lập tức chạy đến, lấy khăn giấy lau giúp cô, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm:

“Không sao chứ? Tôi xin lỗi vì để cậu gặp chuyện này.”

Ngọc Minh cũng tiến lại gần, cúi xuống nhặt tách cà phê và giấy lau, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chút ghen tuông:

“Tôi thấy cậu bị dính cà phê mà… Sao không gọi tôi?”

Hà My đỏ mặt, cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối. Cô không biết nên nhìn ai trước, nên phản ứng thế nào. Hai người đàn ông, hai cách quan tâm, và cô – vẫn đứng giữa, trái tim rối loạn.

Sau khi sự cố cà phê được giải quyết, Khánh Duy kéo cô ra ngoài bàn, giọng nhẹ nhàng:

“Đừng lo lắng quá. Tôi biết cô chỉ bị bất ngờ thôi, mọi thứ đều ổn mà.”

Nhưng ngay lúc đó, Ngọc Minh bước đến, ánh mắt nghiêm nghị:

“Tôi không muốn thấy cô gần người khác quá mức. Cậu ấy… không phải là tôi, nhưng tôi vẫn để ý.”

Hà My cảm thấy tim như bị kéo giằng, vừa lo lắng vừa rung động. Cô nhận ra rằng, hai người đàn ông đang tạo ra hai luồng cảm xúc hoàn toàn khác nhau, và cô phải tự tìm ra cách để cân bằng, nhưng mọi thứ lại càng rối hơn.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, cô đứng bên bờ hồ, nhìn dòng nước lấp lánh dưới ánh đèn. Cô tự hỏi:

“Rốt cuộc trái tim mình hướng về ai? Ai mới thực sự quan trọng?”

Khánh Duy tiến lại, giọng dịu dàng:

“Tôi biết cô đang bối rối… nhưng tôi muốn cô biết rằng tôi quan tâm cậu theo cách riêng, và luôn muốn cô thấy an toàn.”

Ngọc Minh đứng phía sau, ánh mắt tinh tế, giọng trầm:

“Còn tôi… tôi để ý từng chi tiết, từng cử chỉ của cô. Tôi không muốn ai khác chiếm cảm xúc của cô.”

Hà My đứng giữa hai người, trái tim rung lên từng nhịp. Cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng khiến cô không biết nên làm gì. Mưa bắt đầu rơi lất phất từ bầu trời, hòa cùng ánh đèn vàng, phản chiếu trên mặt hồ, như chính tâm trạng rối bời của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×