ngôi nhà số 47

Chương 4: Tiếng Hát Trong Đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Hà Tiên oi nồng, mưa rả rích từng đợt. Minh ngồi trên ghế, nhìn trân trân vào máy ảnh đặt trên bàn. Sau chuyện tối qua, anh đã cố dặn mình: đừng tin, chỉ là do áp lực, do trí óc tự lừa chính nó. Nhưng khi đồng hồ điểm mười hai, tiếng hát ru bắt đầu vang lên — mảnh, run rẩy, như vọng về từ tầng gác trên cùng.

“Ầu ơ…

Con ngủ cho ngoan, mẹ ra chợ mua cau…”

Âm điệu cổ xưa, buồn đến rợn người. Minh đứng bật dậy. Cả căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn vàng lờ mờ ngoài hiên. Tiếng hát vẫn vang lên đều đều, lúc gần lúc xa, như trôi trong gió.

Anh bước lên cầu thang, từng nấc gỗ kêu “kẽo kẹt” dưới chân. Khi đến chiếu nghỉ, tiếng hát đột ngột tắt. Không gian chìm vào tĩnh lặng. Minh soi đèn pin, thấy cuối hành lang là một cánh cửa niêm phong bằng dây đồng.

Anh nhớ lời ông lão hàng xóm:

“Tầng gác đó không ai được vào. Người ta khóa lại sau vụ cháy. Ai tò mò đều gặp chuyện chẳng lành.”

Minh hít sâu, đưa tay chạm vào lớp dây đồng lạnh buốt. Trong khoảnh khắc ấy, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm rất khẽ:

“Anh… đừng bỏ em nữa.”

Anh giật mình, quay ngoắt lại. Không có ai. Chỉ có khung ảnh treo lệch trên tường. Khi anh rọi đèn, thấy bên trong là bức ảnh hai người đứng trước ngôi nhà này — cô gái áo dài trắng và một chàng trai cầm máy ảnh… Khuôn mặt người đàn ông ấy giống hệt anh.

Sáng hôm sau, Minh mang bức ảnh xuống tiệm phục chế cũ trong chợ. Bà chủ tiệm nhìn thoáng qua rồi nhíu mày:

“Ảnh này lạ lắm. Giấy ảnh thuộc loại thập niên sáu mươi, mà nét mực bên dưới còn mới tinh.”

Minh cúi nhìn góc ảnh: dòng chữ nhỏ bằng mực tím hiện rõ – “Minh & Lan Chi – 1965”.

Anh thấy máu trong người lạnh đi. Năm đó… anh chưa hề tồn tại.

Bà chủ ngẩng lên, nói thêm:

“Chàng trai trong ảnh… từng đến đây rửa phim. Tôi nhớ rõ. Ảnh bị cháy dở, nhưng anh ta nhất quyết giữ lại. Cô gái đi cùng — mất sau vụ hỏa hoạn ở phố Hàng Dương.”

Minh đứng lặng, hai tay run rẩy. Anh rời khỏi tiệm, đi bộ dọc bờ sông Hà Tiên. Sóng vỗ vào bờ kè, mùi muối tanh trộn lẫn mùi khói đốt đồng xa xa. Tất cả làm anh thấy như mình đang sống lại ký ức của ai đó.

Anh bỗng nhớ — trong giấc mơ đêm trước, cô gái nói: “Chụp nốt bức ảnh cuối cùng.”

Nếu đúng là tiền kiếp, liệu anh đang bị kéo trở về để hoàn thành lời hứa dang dở?

Đêm đó, Minh quyết định lên gác lần nữa.

Anh mang theo máy ảnh, một cây nến, và con dao nhỏ phòng thân. Lúc đặt chân đến cánh cửa niêm phong, anh thấy dây đồng đã tự đứt, như có ai vừa tháo ra.

Cửa mở ra bằng một tiếng rít dài.

Không khí bên trong đặc quánh mùi tro và ẩm mốc. Một khung cửa sổ mở hé, rèm trắng phất phơ trong gió. Trên sàn, còn nguyên chiếc lược gãy và vài tấm ảnh cháy sém.

Ở giữa phòng là tấm gương cao phủ vải trắng. Minh tiến lại gần, định kéo tấm vải xuống.

Ngay khi đầu ngón tay chạm vào mép vải, tiếng hát ru lại vang lên, lần này gần đến mức anh nghe rõ từng nhịp thở của người hát:

“Ầu ơ…

Anh hứa mùa sau về cưới em…”

Tấm vải bị kéo phăng ra — không phải bởi anh, mà bởi bàn tay ai đó từ trong gương.

Trong gương, Minh thấy chính mình — nhưng gương mặt không phải gương mặt của hiện tại. Là một người đàn ông mặc áo sơ mi cũ, tóc chải bóng, ánh mắt đầy sợ hãi. Sau lưng người ấy là cô gái áo trắng, cổ nghiêng, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó.

Căn phòng bỗng lạnh ngắt.

Từ gương, cô gái nhìn thẳng vào Minh, nở nụ cười nhẹ, giọt nước mắt rơi xuống sàn.

“Anh… nhớ rồi chứ?”

Cả tấm gương nứt toác, ánh sáng lóe lên. Minh ngã quỵ, đầu va xuống sàn, mọi thứ tối sầm.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Anh nằm giữa căn phòng phủ bụi, gương vỡ nát, nhưng trên nền vẫn còn một dòng chữ viết bằng tro than:

“Hẹn nhau đêm trăng rằm, bên hồ Tam Bạc.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×