ngự trù khám phá bí ẩn quá khứ

Chương 2: Sự hoảng sợ của Ngự Trù mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng yếu hắt qua ô cửa chớp, chiếu lên căn bếp rộng lớn nhưng tràn đầy mùi gỗ cháy và gia vị. Lâm Diệp vừa tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ dành cho Ngự Trù, đầu óc vẫn quay cuồng với mọi chuyện xảy ra đêm qua. Cô chớp mắt, nhìn quanh, xác nhận mọi thứ không phải là giấc mơ: bếp củi, nồi đồng, thớt gỗ… và các đầu bếp cung đình đang tất bật chuẩn bị.

Chưa kịp định thần, một thái giám xuất hiện, cúi gập người nghiêm nghị:

“Ngự Trù, Hoàng Thượng đã chờ sẵn trong phòng ăn. Xin mời chuẩn bị bữa sáng.”

Lâm Diệp lắp bắp, cố nén nhịp tim:

“B… bữa sáng? Tôi… tôi phải làm gì trước?”

Thái giám nhíu mày, giọng nghiêm:

“Ngự Trù nên mau chóng thích nghi. Hoàng Thượng không khoan nhượng với sự chậm trễ.”

Một cơn hoảng sợ bất ngờ xâm chiếm cô. Mọi thứ quá khác với căn bếp hiện đại quen thuộc: không bếp từ, không dao sắc bén, không gia vị đóng sẵn. Thay vào đó là nồi đồng, dao chặt gỗ, gia vị thô sơ, và các đầu bếp cung đình nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Một đầu bếp già tiến đến, nghiêm giọng:

“Nếu Ngự Trù không chuẩn bị bữa sáng kịp, sẽ phạm tội lớn. Hoàng Thượng không khoan dung với sự chậm trễ.”

Lâm Diệp cảm thấy tim mình như nghẹn lại. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, cố nhớ lại tất cả kiến thức nấu ăn hiện đại. Một tia sáng lóe lên trong đầu: nếu biết cách điều chỉnh lửa, sử dụng gia vị hợp lý, cô có thể cứu vãn tình hình.

Cô bắt đầu hành động: chặt củ quả, xếp nồi, điều chỉnh lửa. Tay run, nhưng trí tuệ hiện đại giúp cô thao tác chuẩn xác. Mùi thơm dần lan tỏa, khiến các đầu bếp cổ đại phải khẽ gật đầu.

Trong lúc bận rộn, một đầu bếp trẻ tuổi khẽ lẩm bẩm:

“Ngự Trù… nàng là người mới, nhưng sao… nấu ngon đến vậy?”

Lâm Diệp mỉm cười gượng gạo, nhưng không trả lời. Cô không dám lơ là, vì Hoàng Thượng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng ăn mở ra, ánh mắt sắc lạnh dõi theo cô. Hoàng Thượng – Yi Heon – bước vào, từng bước đi uy nghiêm, khiến không gian như nặng lại.

Ánh mắt ông quét qua từng chi tiết, từ cách Lâm Diệp di chuyển, tay cầm đũa, đến món cháo cô vừa hoàn thành. Không gian im lặng đến mức cô nghe rõ tiếng gió ngoài cửa sổ.

Vị vua lạnh lùng hỏi:

“Ngự Trù, nàng là người mới, liệu có đủ năng lực phục vụ Hoàng Thượng hay không?”

Lâm Diệp run rẩy:

“T… Tôi sẽ cố gắng hết sức, thưa Thượng Hoàng.”

Yi Heon tiến gần, ánh mắt dõi theo, nhưng vẫn chưa bộc lộ cảm xúc. Một nụ cười rất nhẹ thoáng qua, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, khiến Lâm Diệp cảm thấy vừa an tâm vừa hồi hộp.

Buổi sáng trôi qua trong căng thẳng, mỗi món ăn cô chuẩn bị đều được đưa lên bàn Hoàng Thượng. Một số món chưa đạt yêu cầu khiến ông nhíu mày, nhưng một món cháo gà bổ dưỡng đã khiến ông gật nhẹ, ánh mắt có phần mềm hơn.

Sau bữa sáng, Lâm Diệp được dẫn đến khu vực lưu trữ sách cũ và bức thư, nơi các đầu bếp khác không được phép vào. Trên bàn chất đầy các bản thảo, bản đồ và bức thư cũ, một số có dấu hiệu rối rắm, như chứa đựng bí mật mà chỉ người trong hoàng cung mới hiểu.

Cô nhấc một cuốn nhật ký cũ, tay run rẩy, ánh mắt tò mò. Trí nhớ hiện đại của cô giúp nhận ra những chi tiết mà người khác có thể bỏ qua. Cô nhận ra rằng đây chính là cơ hội để khám phá lịch sử, cứu nguy triều đại, và tìm hiểu bí ẩn về vị vua bạo chúa.

Chiều đến, khi cô quay lại căn bếp, ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, nhuộm đỏ gian bếp. Lâm Diệp đứng lặng nhìn xa xăm, cảm nhận nhịp sống cung đình đầy quyền lực và nguy hiểm. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi món ăn, mỗi hành động đều có thể quyết định vận mệnh mình và những người xung quanh.

Với lòng quyết tâm, cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay. Đây là ngày đầu tiên của hành trình dài đầy thử thách, âm mưu, và tình cảm chớm nở với vị vua bạo chúa – nơi mà bất cứ sai lầm nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×