Buổi sáng trong cung điện bắt đầu với âm thanh lách cách của dao thớt và tiếng lửa cháy xèo xèo. Lâm Diệp, sau vài ngày làm quen với nhịp sống cung đình, đã dần quen với việc dùng bếp củi, nồi đồng và các loại gia vị thô sơ. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy áp lực nặng nề: một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến Hoàng Thượng nghi ngờ hoặc trừng phạt.
Hôm nay, không khí trong cung trở nên căng thẳng hơn bình thường. Các thái giám chạy qua chạy lại, mồm lẩm bẩm, ánh mắt lo lắng. Lâm Diệp nhìn quanh, nhận ra ngay rằng có điều gì đó không ổn. Một đầu bếp già vội vã tiến tới, thì thầm với cô:
“Ngự Trù, Hoàng Thượng ra lệnh chuẩn bị bữa sáng đặc biệt. Nhưng… thái tử và một vài quan lại hôm nay không khỏe, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nhanh lên, nàng phải cứu họ.”
Trái tim Lâm Diệp nhói lên. Cô nhận ra rằng đây là lần đầu tiên mình phải nấu một món ăn không chỉ ngon mà còn có khả năng cứu sống người khác. Cô hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh bản thân. Kiến thức hiện đại về dinh dưỡng và y học cơ bản của cô giờ trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Trong khi các đầu bếp khác chỉ lo nấu ăn theo thói quen, Lâm Diệp nhanh chóng quyết định phương án: một món cháo gà bổ dưỡng, nêm thêm các loại thảo dược an toàn, vừa dễ tiêu hóa, vừa tăng cường sức khỏe. Tay cô thoăn thoắt, chặt gà, rửa sạch thảo mộc, điều chỉnh lửa đều đặn để món ăn vừa chín tới.
Nhưng chưa xong, cô nhận ra một vấn đề: lửa củi không đều, một số nồi quá nóng, một số nồi quá nguội. Nếu không khéo, món cháo sẽ mất đi hương vị và công dụng. Lâm Diệp nhanh trí, dùng kỹ thuật phân tách nồi, tạo nhiệt đều, đồng thời trộn gia vị theo phương pháp hiện đại nhưng vẫn hợp khẩu vị cung đình. Các đầu bếp xung quanh nhìn cô với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng không ai dám can thiệp.
Khi món cháo hoàn thành, thái giám mang đến phòng Hoàng Thượng. Lâm Diệp theo sau, tim đập thình thịch. Yi Heon đang ngồi chờ, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng hôm nay có vẻ căng thẳng hơn mọi khi. Ông quan sát từng động tác của cô, mỗi bước đi, mỗi cái cúi đầu, như đang đánh giá sinh tử.
Khi món cháo được đặt trước mặt một vị quan vừa ốm, Yi Heon nhấc đũa nếm thử một miếng, rồi gật nhẹ. Trên môi ông, nụ cười thoáng qua – lạnh nhưng hài lòng. Chỉ một cái gật đầu, nhưng Lâm Diệp nhận ra rằng cô vừa cứu sống một mạng người bằng tài năng và trí tuệ của mình.
Ngay sau đó, một thái giám lén đưa cho cô một mảnh giấy nhỏ:
“Ngự Trù, đây là thông điệp từ một đồng minh trong cung. Hãy cẩn thận, âm mưu đang diễn ra.”
Lâm Diệp khẽ nhíu mày, trái tim nhói lên. Một âm mưu bí ẩn, ngay trong triều đình quyền lực này, và cô bây giờ đã bị cuốn vào. Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng Hoàng Thượng đã bắt đầu chú ý đến nàng – không chỉ vì món ăn mà còn vì sự nhanh trí, thông minh và lòng can đảm.
Buổi chiều, khi bếp đã yên ắng, Lâm Diệp ngồi xuống trong căn phòng nhỏ, nhấm nháp một bát cháo còn sót lại. Cô nghĩ về những sự kiện trong ngày: món ăn cứu người, ánh mắt Hoàng Thượng, và mảnh giấy lén đưa. Cô hiểu rằng hành trình khám phá cung đình chỉ mới bắt đầu. Từ giờ trở đi, mỗi món ăn không chỉ là nghề nghiệp, mà còn là công cụ để phòng thân, cứu nguy, và hé lộ bí mật triều đình.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm đỏ căn bếp. Lâm Diệp nhìn ra xa xăm, tim dâng lên cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm: cô sẽ sống sót, tìm ra bí mật, và dùng trí tuệ để đối mặt với âm mưu và vị vua bạo chúa, dù biết rằng mỗi ngày ở cung là một thử thách mới đầy rẫy hiểm nguy.