người gác cổng hư không

Chương 3: Cuộc Chạm Trán Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống, nhưng bầu trời đỏ không có sao, chỉ có những vệt sáng kỳ lạ lướt qua như những con cá bơi trong bóng tối. Lâm Tuyết không ngủ được. Cô ngồi bên vòng bảo vệ, ôm gối, cố nhớ lại những ngày trên Trái Đất. Nhưng mỗi lần cô cố, một khoảng trống trong tâm trí lại xuất hiện, như thể Hư Không đang nuốt chửng cô từ bên trong. Nỗi sợ mất đi chính mình khiến cô run rẩy, nhưng cô không muốn Dạ Hàn thấy sự yếu đuối của mình.

Dạ Hàn đứng gác, Tinh Hồn cắm xuống đất, ánh sáng từ nó nhấp nháy như nhịp tim. “Ngươi nên ngủ đi,” anh nói, không quay lại. “Ta không cần người đồng hành mệt mỏi.” Lâm Tuyết bĩu môi. “Ngươi nói cứ như ta muốn ở đây với ngươi vậy.” Nhưng cô biết mình cần anh, ít nhất là cho đến khi tìm được cổng. Anh không đáp, chỉ nhìn ra bóng tối, ánh mắt đầy cảnh giác.

Bỗng nhiên, vòng bảo vệ rung lên dữ dội. Một tiếng rít chói tai vang vọng, và từ bóng tối, một sinh vật hư không xuất hiện. Nó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một đám sương đen với những xúc tu ánh sáng quằn quại, phát ra năng lượng lạnh lẽo. Lâm Tuyết nhảy lên, gươm năng lượng rực sáng trong tay. Dạ Hàn di chuyển nhanh như chớp, Tinh Hồn chém một đường, cắt đôi sinh vật. Nhưng nó tái tạo ngay lập tức, lao về phía Lâm Tuyết với tốc độ kinh hoàng.

“Chạy!” Dạ Hàn hét lên, kéo cô ra sau. Anh vung kiếm, tạo một bức tường ánh sáng chặn sinh vật lại. Lâm Tuyết kích hoạt năng lượng Hư Không, cố tìm điểm yếu của nó. Nhưng khi cô chạm vào năng lượng, một lần nữa, ký ức của Dạ Hàn tràn vào tâm trí cô. Cô thấy anh chiến đấu một mình trong một đấu trường khổng lồ, máu chảy trên tay, và một giọng nói vang lên: “Ngươi là kẻ mang lời nguyền.” Hình ảnh quá chân thực, khiến cô ngã quỵ, đầu đau như búa bổ.

Dạ Hàn nhảy đến, ôm cô vào lòng, dùng thân mình che chắn. “Tập trung, Lâm Tuyết! Đừng để Hư Không điều khiển ngươi!” Giọng anh gấp gáp, nhưng đầy quyết tâm. Cô cắn răng, dồn năng lượng vào tay, bắn ra một luồng sáng đánh tan sinh vật. Khi nó biến mất, cô ngã vào người Dạ Hàn, hơi thở nặng nhọc. Anh đỡ cô ngồi xuống, tay vô tình chạm vào má cô. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng từ Tinh Hồn chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm.

“Ngươi ổn chứ?” anh hỏi, giọng dịu hơn thường lệ. Lâm Tuyết gật đầu, nhưng tim cô đập nhanh, không phải vì trận chiến, mà vì sự gần gũi bất ngờ. “Cảm ơn,” cô thì thầm, lần đầu tiên cảm thấy anh không chỉ là một người lạ. Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì, nhưng rồi quay đi. “Chúng ta cần di chuyển. Sinh vật hư không không bao giờ đến một mình.” Cô gật đầu, đứng dậy, nhưng cảm giác ấm áp từ tay anh vẫn lưu lại, khiến cô không thể quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×