người gác cổng hư không

Chương 4: Bí Mật Của Tinh Hồn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau – nếu có thể gọi là sáng trong cái thế giới không có mặt trời này – Lâm Tuyết và Dạ Hàn tiếp tục hành trình. Họ đi qua một khu rừng với những cây cối phát sáng, cành lá như những sợi quang học lấp lánh. Dạ Hàn giải thích rằng Tinh Hồn cảm nhận được một cổng gần đó, nhưng nó bị phong ấn bởi ma thuật cổ xưa. “Ngươi có thể phá phong ấn, nhưng sẽ phải trả giá,” anh nói, ánh mắt đầy cảnh báo.

“Ta luôn phải trả giá,” Lâm Tuyết đáp, giọng đượm buồn. Cô kể cho anh về những ký ức đã mất – nụ cười của mẹ, những ngày vô tư bên bạn bè, hay lần đầu tiên cô cầm gươm chiến đấu. Dạ Hàn lắng nghe, nhưng không nói gì về quá khứ của mình. Điều đó khiến cô vừa tò mò vừa bực bội. “Ngươi không nhớ gì thật sao? Hay ngươi đang giấu ta?”

Dạ Hàn dừng lại, tay siết chặt Tinh Hồn. “Ta không giấu ngươi. Ta thực sự không nhớ. Nhưng Tinh Hồn… nó biết.” Anh giơ thanh kiếm lên, ánh sáng từ nó chiếu ra một hình ảnh mờ ảo: một thành phố lơ lửng giữa các vì sao, với những cỗ máy khổng lồ và những pháp sư trong áo choàng lấp lánh. Lâm Tuyết chạm vào ánh sáng, và một lần nữa, ký ức của Dạ Hàn tràn vào cô. Cô thấy anh quỳ trước một nữ pháp sư, người đặt tay lên trán anh, thì thầm: “Ngươi sẽ mang lời nguyền, nhưng cũng là hy vọng.”

Cô giật tay lại, thở hổn hển. “Ngươi là ai, Dạ Hàn? Tại sao ký ức của ngươi lại liên kết với ta?” Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp. “Ta không biết. Nhưng có lẽ cổng này sẽ cho chúng ta câu trả lời.” Họ đến một vách đá, nơi một vòng xoáy nhỏ lấp lánh giữa không trung. Lâm Tuyết cảm nhận được năng lượng Hư Không mạnh mẽ, nhưng cũng đầy nguy hiểm.

Cô đặt tay lên vòng xoáy, kích hoạt năng lực. Một luồng sáng bắn ra, và cô cảm thấy một phần ký ức của mình bị hút đi – lần này là ký ức về ngày cô được chọn làm Hư Vọng, khoảnh khắc cô đứng trước Hội Đồng Hư Không, nhận vòng tay công nghệ. Cô hét lên, nhưng Dạ Hàn nắm tay cô, truyền cho cô một luồng năng lượng ấm áp từ Tinh Hồn. “Đừng để nó lấy hết,” anh nói, giọng khẩn thiết. “Hãy để ta giúp ngươi.”

Họ cùng đặt tay lên vòng xoáy, và một khoảnh khắc H+ xuất hiện. Năng lượng từ cả hai hòa quyện, tạo ra một luồng sáng rực rỡ. Lâm Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, như thể anh đang truyền cả trái tim mình cho cô. Vòng xoáy mở ra, nhưng thay vì dẫn họ về Trái Đất, nó đưa họ đến một đấu trường khổng lồ, nơi một giọng nói vang lên: “Chào mừng, Hư Vọng và Kẻ Mang Lời Nguyền.” Cô nhìn Dạ Hàn, tim đập nhanh. Anh là ai, và tại sao cô cảm thấy số phận của mình gắn chặt với anh?


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×