Đấu trường khổng lồ hiện ra trước mắt Lâm Tuyết và Dạ Hàn, với những bức tường kim loại lấp lánh như được đúc từ ánh sao. Khán đài trống rỗng, nhưng không khí nặng nề như có hàng ngàn cặp mắt vô hình đang quan sát. Ở trung tâm, một cột sáng khổng lồ tỏa ra năng lượng Hư Không, rung động như trái tim của một thực thể sống. Lâm Tuyết nắm chặt gươm năng lượng, đứng cạnh Dạ Hàn, người siết chặt Tinh Hồn, thanh kiếm phát ra ánh sáng xanh lục nhấp nháy. Giọng nói vô hình vang lên, lạnh lùng và uy quyền: “Để rời khỏi đây, các ngươi phải vượt qua thử thách. Một người phải hy sinh.”
Lâm Tuyết cảm thấy tim mình thắt lại. “Hy sinh? Ý nó là sao?” cô hỏi, giọng run rẩy. Dạ Hàn liếc cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng chất chứa một nỗi buồn khó tả. “Đây là trò chơi của các cổng. Chúng luôn đòi hỏi một cái giá – máu, ký ức, hoặc mạng sống.” Trước khi cô kịp hỏi thêm, cột sáng rung chuyển dữ dội, và một sinh vật khổng lồ trồi lên. Đó là một con rồng ánh sáng, đôi cánh làm từ năng lượng thuần khiết, phát ra tiếng gầm làm rung chuyển cả đấu trường. Mỗi cái vẫy cánh của nó tạo ra những luồng gió sắc như dao, cắt vào bức tường kim loại, để lại những vết xước sâu hoắm.
Trận chiến bùng nổ ngay tức khắc. Lâm Tuyết di chuyển linh hoạt, gươm năng lượng trong tay cô vẽ ra những đường sáng xanh lam, chém vào thân rồng. Dạ Hàn nhanh như một bóng ma, Tinh Hồn trong tay anh phóng ra những luồng sáng xanh lục, cắt qua không khí như những lưỡi dao vô hình. Nhưng con rồng dường như bất tử. Mỗi khi bị chém, nó tái tạo ngay lập tức, cơ thể ánh sáng lấp lánh như một vì sao không thể dập tắt. Lâm Tuyết cảm thấy mồ hôi chảy dài trên trán, hơi thở dồn dập. Cô liếc sang Dạ Hàn, thấy anh chiến đấu với sự tập trung tuyệt đối, nhưng đôi mắt anh lộ ra một chút mệt mỏi, như thể anh đã từng đối mặt với những trận chiến như thế này hàng trăm lần.
Trong một khoảnh khắc, Lâm Tuyết vô tình chạm vào cánh tay Dạ Hàn khi cả hai cùng nhảy tránh một đòn tấn công của con rồng. Năng lượng Hư Không trong cơ thể cô bùng lên, và một lần nữa, ký ức của anh tràn vào tâm trí cô. Cô thấy Dạ Hàn đứng trước một cổng không gian khổng lồ, máu chảy trên tay, thanh Tinh Hồn rực sáng trong bóng tối. Một giọng nói vang lên, lạnh lùng và tàn nhẫn: “Ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi lời nguyền. Ngươi là kẻ mang nó, và ngươi sẽ hủy diệt tất cả.” Hình ảnh quá chân thực, khiến Lâm Tuyết ngã quỵ, đầu đau như bị búa bổ. Cô hét lên, tay ôm lấy đầu, cố đẩy những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.
Dạ Hàn nhận ra ngay, nhảy đến bên cô, dùng thân mình che chắn trước một đòn tấn công của con rồng. “Tập trung, Lâm Tuyết!” anh hét, giọng gấp gáp nhưng đầy quyết tâm. “Đừng để Hư Không điều khiển ngươi!” Nhưng con rồng không cho họ thời gian. Một cái vẫy cánh của nó tạo ra một luồng năng lượng sắc nhọn, lao thẳng về phía cô. Dạ Hàn đẩy cô ra, nhận trọn đòn tấn công. Một vết thương sâu hoắm xuất hiện trên vai anh, máu chảy ra, hòa vào năng lượng Hư Không, khiến cột sáng ở trung tâm đấu trường rung chuyển dữ dội.
Lâm Tuyết hét lên, chạy đến đỡ anh. “Ngươi điên rồi sao? Tại sao làm vậy?” Cô quỳ bên anh, tay run rẩy kiểm tra vết thương. Dạ Hàn mỉm cười yếu ớt, tay chạm vào má cô, ngón tay lạnh buốt nhưng mang một hơi ấm kỳ lạ. “Vì ta không muốn ngươi là người hy sinh,” anh thì thầm, giọng khàn đi vì đau đớn. Khoảnh khắc đó, năng lượng từ cả hai hòa quyện, tạo ra một luồng sáng rực rỡ. Lâm Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ anh, như thể anh đang truyền cả trái tim mình qua cái chạm ấy. Một khoảnh khắc H+ tinh tế hiện ra, khi ánh mắt họ khóa chặt, như thể cả vũ trụ chỉ còn lại hai người.
Cột sáng bùng nổ, mở ra một cổng mới ngay giữa đấu trường. Lâm Tuyết ôm chặt Dạ Hàn, kéo anh qua cổng trước khi con rồng kịp tấn công lần nữa. Họ ngã xuống một hành tinh xa lạ, với bầu trời đầy những vì sao lấp lánh như những viên ngọc. Cô quỳ bên anh, tim đập mạnh vì lo lắng và một cảm xúc cô chưa dám gọi tên. Dạ Hàn thở yếu, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng, nhìn cô với sự dịu dàng khiến cô bối rối. “Ngươi không cần phải làm thế,” cô nói, giọng nghẹn ngào. “Ta không muốn nợ ngươi.”
Anh cười nhẹ, tay vẫn nắm lấy tay cô. “Ngươi không nợ ta. Ta chỉ làm điều ta muốn.” Lời nói của anh khiến tim cô rung động, nhưng cô biết họ vẫn chưa an toàn. Hành tinh này có thể là một nơi nguy hiểm hơn cả đấu trường. Cô nhìn lên bầu trời, quyết tâm tìm đường trở về Trái Đất, nhưng ánh mắt Dạ Hàn khiến cô không thể ngừng nghĩ về anh – một người lạ, nhưng lại gần gũi đến kỳ lạ.