người gác cổng hư không

Chương 6: Ánh Sao Lạ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hành tinh mới đẹp một cách kỳ lạ, với những ngọn núi pha lê lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ những dòng sông phát sáng như dải ngân hà. Lâm Tuyết ngồi bên Dạ Hàn, cẩn thận băng bó vết thương trên vai anh. Cô cố không nhìn vào mắt anh, nhưng mỗi lần tay cô chạm vào da anh, một luồng điện chạy qua người cô, khiến tim cô đập nhanh hơn. “Ngươi không cần phải làm vậy,” cô nói, giọng run run, cố che giấu sự bối rối. “Ta có thể tự bảo vệ mình.”

Dạ Hàn cười nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng hơn thường lệ. “Ta biết. Nhưng ta không muốn mất ngươi.” Lời nói của anh khiến cô khựng lại, tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn vào Tinh Hồn, nằm bên cạnh anh, ánh sáng xanh lục nhấp nháy như đang kể một câu chuyện mà anh không thể nhớ. Cô nhận ra thanh kiếm này không chỉ là vũ khí – nó là một phần của anh, mang theo ký ức và lời nguyền mà anh bị buộc phải gánh chịu.

Cô bắt đầu kể cho anh về Trái Đất, về những ngày cô chiến đấu để bảo vệ Cổng Hư Không, về nỗi sợ mất đi chính mình mỗi khi sử dụng năng lực Hư Vọng. “Mỗi lần đóng cổng, ta mất đi một mảnh ký ức,” cô nói, giọng trầm buồn. “Ta không biết mình sẽ còn lại gì khi tất cả kết thúc.” Dạ Hàn lắng nghe, ánh mắt anh không rời khỏi cô. Rồi anh đặt tay lên tay cô, ngón tay lạnh nhưng mang một hơi ấm kỳ lạ. “Ngươi mạnh mẽ hơn ngươi nghĩ, Lâm Tuyết. Và ta sẽ không để ngươi chiến đấu một mình.”

Khoảnh khắc đó, dưới ánh sáng của những vì sao lạ, họ gần nhau hơn bao giờ hết. Lâm Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ anh, và trong một khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc, cô để anh kéo mình lại gần. Hơi thở của họ hòa quyện, và ánh sáng từ Tinh Hồn chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sáng ngời của anh. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng một phần trong cô khao khát sự gần gũi này, như thể năng lượng Hư Không đã buộc chặt họ lại với nhau.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi bị cắt đứt khi một luồng sáng đỏ bắn qua bầu trời. Lâm Tuyết nhảy lên, gươm năng lượng sẵn sàng. Một đội quân dị giới xuất hiện từ phía chân trời, dẫn đầu bởi một pháp sư mặc áo choàng đỏ, đôi mắt lấp lánh như hai viên ruby. “Kẻ Mang Lời Nguyền,” pháp sư gầm lên, chỉ vào Dạ Hàn. “Ngươi sẽ trả giá cho những gì đã làm!” Giọng nói của hắn vang vọng, mang theo sức mạnh ma thuật khiến không khí rung động.

Lâm Tuyết nắm chặt gươm, đứng chắn trước Dạ Hàn, dù anh vẫn còn yếu vì vết thương. “Hắn là ai?” cô hỏi, giọng lạnh lùng. Dạ Hàn cố đứng dậy, tay siết chặt Tinh Hồn. “Ta không biết. Nhưng nếu hắn muốn ta, hắn sẽ phải bước qua ngươi trước.” Lời nói của anh khiến cô cảm thấy một luồng sức mạnh mới. Cô không biết Dạ Hàn là ai trong quá khứ, nhưng cô biết mình sẽ không để anh đối mặt với kẻ thù một mình.

Pháp sư giơ tay, triệu hồi một luồng năng lượng đỏ rực, tạo thành những lưỡi dao ánh sáng lao về phía họ. Lâm Tuyết kích hoạt năng lượng Hư Không, tạo ra một lá chắn ánh sáng xanh lam. Dạ Hàn đứng bên cô, Tinh Hồn rực sáng, sẵn sàng chiến đấu. Họ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như một lời hứa thầm lặng. Dù kẻ thù có mạnh đến đâu, họ sẽ cùng nhau đối mặt. Nhưng bí mật về Dạ Hàn – và lời nguyền mà pháp sư nhắc đến – khiến Lâm Tuyết không khỏi lo lắng. Liệu cô có đang đặt niềm tin vào đúng người?


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×