Bầu trời hành tinh mới rực sáng bởi những vì sao lấp lánh, nhưng không khí nặng nề bởi năng lượng ma thuật từ pháp sư áo đỏ. Hắn đứng trên một tảng đá lơ lửng, đôi mắt ruby lóe lên như ngọn lửa, xung quanh là đội quân dị giới – những bóng dáng mờ ảo với áo giáp kim loại phát sáng. Lâm Tuyết đứng chắn trước Dạ Hàn, gươm năng lượng trong tay rực sáng màu xanh lam, sẵn sàng chiến đấu. Dù vết thương trên vai Dạ Hàn vẫn chưa lành, anh đứng dậy, Tinh Hồn trong tay phát ra ánh sáng xanh lục, như một ngọn lửa bất khuất. “Hắn muốn gì từ ngươi?” Lâm Tuyết hỏi, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Dạ Hàn siết chặt kiếm, ánh mắt anh sắc lạnh. “Ta không biết. Nhưng nếu hắn gọi ta là Kẻ Mang Lời Nguyền, thì ta sẽ khiến hắn hối hận.” Pháp sư áo đỏ cười lớn, giọng vang vọng như sấm. “Dạ Hàn, ngươi nghĩ mình có thể trốn mãi sao? Tinh Hồn là chìa khóa, và ta sẽ lấy nó, dù phải bước qua xác ngươi!” Hắn giơ tay, triệu hồi một luồng năng lượng đỏ rực, tạo thành những lưỡi dao ánh sáng lao về phía họ. Lâm Tuyết kích hoạt năng lượng Hư Không, tạo một lá chắn ánh sáng xanh lam, chặn đứng đòn tấn công. Nhưng sức mạnh của pháp sư quá lớn, lá chắn rung lên, khiến cô phải cắn răng chịu đựng.
Dạ Hàn nhảy lên, Tinh Hồn chém một đường, tạo ra một luồng sáng xanh lục cắt đôi không khí. Các lưỡi dao năng lượng tan biến, nhưng đội quân dị giới bắt đầu tiến tới, vũ khí của chúng lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo. Lâm Tuyết và Dạ Hàn đứng lưng kề lưng, hơi thở hòa quyện trong không khí lạnh giá. “Ngươi ổn chứ?” cô hỏi, giọng khẽ run vì lo lắng. Anh liếc cô, ánh mắt dịu dàng trong một khoảnh khắc. “Ta ổn, miễn là ngươi ở đây.” Lời nói của anh khiến tim cô đập mạnh, nhưng không có thời gian để nghĩ ngợi. Đội quân lao tới, và trận chiến bùng nổ.
Lâm Tuyết di chuyển linh hoạt, gươm năng lượng vẽ ra những đường sáng trong bóng tối, chém hạ từng kẻ địch. Dạ Hàn chiến đấu như một cơn lốc, Tinh Hồn trong tay anh tạo ra những vòng cung ánh sáng, cắt xuyên qua áo giáp của kẻ thù. Nhưng pháp sư áo đỏ không dễ đối phó. Hắn giơ tay, triệu hồi một con quái vật ánh sáng – một sinh vật hư không khổng lồ với thân hình như khói, đôi mắt đỏ rực. Con quái vật gầm lên, lao về phía Lâm Tuyết. Cô nhảy tránh, nhưng một xúc tu ánh sáng quấn lấy chân cô, kéo cô ngã xuống. Đau đớn lan tỏa, nhưng cô cắn răng, kích hoạt năng lượng Hư Không để cắt đứt xúc tu.
Dạ Hàn hét lên, nhảy đến bên cô, Tinh Hồn chém thẳng vào con quái vật. Nhưng khi anh chạm vào cô để kéo cô đứng dậy, năng lượng Hư Không lại bùng lên, kéo họ vào một ký ức chung. Lâm Tuyết thấy Dạ Hàn đứng trong một cung điện lơ lửng giữa các vì sao, xung quanh là những pháp sư mặc áo choàng đỏ, giống hệt kẻ thù trước mặt họ. Một giọng nói vang lên: “Ngươi đã phản bội chúng ta, Dạ Hàn. Lời nguyền sẽ trói buộc ngươi mãi mãi.” Ký ức tan biến, và Lâm Tuyết trở lại thực tại, thở hổn hển. “Ngươi… ngươi đã làm gì ở quá khứ?” cô hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Dạ Hàn không trả lời, chỉ kéo cô đứng dậy. “Sau này ta sẽ giải thích. Giờ thì chiến đấu!” Họ cùng lao vào con quái vật, phối hợp nhịp nhàng. Lâm Tuyết dùng năng lượng Hư Không tạo ra một lưỡi dao ánh sáng, đâm vào mắt con quái vật, trong khi Dạ Hàn chém thẳng vào lõi năng lượng của nó. Con quái vật gầm lên, tan biến thành khói. Pháp sư áo đỏ gầm gừ, nhưng trước khi hắn kịp tấn công lần nữa, Dạ Hàn vung Tinh Hồn, tạo ra một luồng sáng xanh lục đẩy lùi đội quân. “Rút lui!” hắn hét lên, và đội quân dị giới biến mất vào bóng tối.
Lâm Tuyết và Dạ Hàn đứng đó, thở hổn hển. Cô nhìn anh, tim đập nhanh vì ký ức vừa thấy. “Ngươi là ai, Dạ Hàn? Tại sao họ gọi ngươi là Kẻ Mang Lời Nguyền?” Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp. “Ta không nhớ. Nhưng ta biết Tinh Hồn là chìa khóa, và ta sẽ không để họ lấy nó.” Anh nắm tay cô, hơi ấm từ tay anh lan tỏa, khiến cô cảm thấy an toàn nhưng cũng đầy bối rối. Trong khoảnh khắc H+ tinh tế, ánh sáng từ Tinh Hồn chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm của anh. “Ta sẽ bảo vệ ngươi, Lâm Tuyết,” anh nói, giọng trầm ấm. Cô muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh khiến cô im lặng, chỉ gật đầu.
Họ quyết định rời khỏi khu vực nguy hiểm, tìm một nơi trú ẩn giữa những ngọn núi pha lê. Dưới ánh sao lạ, Lâm Tuyết cảm nhận được một sự gắn kết kỳ lạ với Dạ Hàn, nhưng bí mật về anh khiến cô không khỏi lo lắng. Cô biết họ phải tìm cổng để trở về Trái Đất, nhưng liệu cô có thể tin tưởng anh, khi quá khứ của anh đầy bóng tối?