Lâm Tuyết và Dạ Hàn băng qua những ngọn núi pha lê, nơi ánh sáng từ các vì sao phản chiếu tạo thành những sắc màu rực rỡ. Dạ Hàn đi trước, Tinh Hồn trong tay phát ra ánh sáng xanh lục, dẫn đường như một ngọn đuốc sống. Vết thương trên vai anh đã được băng bó, nhưng Lâm Tuyết vẫn lo lắng. Cô không thể quên ký ức đã thấy – Dạ Hàn đứng giữa cung điện, bị các pháp sư áo đỏ kết án. “Ngươi có bao giờ tự hỏi Tinh Hồn thực sự là gì không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.
Dạ Hàn dừng lại, quay lại nhìn cô. “Nó là một phần của ta. Ta không biết gì hơn thế.” Giọng anh trầm, nhưng cô cảm nhận được sự bất an. Cô muốn đào sâu hơn, nhưng ánh mắt anh như một lời cảnh báo. Họ tiếp tục đi, đến một hang động ẩn sâu trong núi. Bên trong, những bức tường pha lê phát sáng, khắc đầy những ký tự cổ xưa. Lâm Tuyết chạm vào một ký tự, và năng lượng Hư Không trong cô rung động. “Đây là một hầm mộ,” cô thì thầm. “Có thứ gì đó ở đây… một cổng, hoặc một bí mật.”
Dạ Hàn gật đầu, Tinh Hồn nhấp nháy như thể đồng ý. Họ tiến sâu hơn, không khí ngày càng lạnh. Ở trung tâm hầm mộ, một bệ đá khổng lồ hiện ra, trên đó là một vòng xoáy ánh sáng nhỏ – một cổng Hư Không bị phong ấn. Lâm Tuyết cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ, nhưng cũng đầy nguy hiểm. “Nếu ta mở cổng này, ta sẽ mất thêm ký ức,” cô nói, giọng run run. Dạ Hàn đặt tay lên vai cô, ánh mắt anh dịu dàng. “Ta sẽ không để ngươi làm một mình.”
Họ cùng đặt tay lên vòng xoáy. Năng lượng Hư Không bùng lên, và một lần nữa, ký ức của Dạ Hàn tràn vào tâm trí Lâm Tuyết. Cô thấy anh trong một chiến trường, Tinh Hồn rực sáng, xung quanh là hàng ngàn sinh vật hư không. Một nữ pháp sư đứng bên anh, thì thầm: “Ngươi phải bảo vệ Tinh Hồn, dù phải trả giá bằng mạng sống.” Ký ức tan biến, và Lâm Tuyết ngã vào người Dạ Hàn, hơi thở nặng nhọc. “Ngươi… ngươi từng là người bảo vệ?” cô hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Dạ Hàn không trả lời, chỉ đỡ cô đứng vững. “Ta không biết. Nhưng nếu cổng này dẫn chúng ta ra khỏi đây, ta sẽ làm mọi thứ cần thiết.” Họ tiếp tục nghi thức, năng lượng từ cả hai hòa quyện, tạo ra một luồng sáng rực rỡ. Lâm Tuyết cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, và trong khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc, cô cảm thấy trái tim mình như hòa nhịp với anh. Vòng xoáy mở ra, nhưng thay vì dẫn họ về Trái Đất, nó đưa họ đến một thành phố lơ lửng giữa các vì sao, với những tòa tháp kim loại và ma thuật hòa quyện.
Thành phố rực rỡ nhưng hoang vắng, như thể đã bị bỏ rơi từ lâu. Lâm Tuyết nhìn Dạ Hàn, nhận ra ánh mắt anh thay đổi – như thể anh từng ở đây. “Ngươi biết nơi này, đúng không?” cô hỏi. Anh im lặng, nhưng Tinh Hồn rung lên, phát ra một tiếng ngân nhẹ. Trước khi họ kịp khám phá, một đội quân khác xuất hiện – lần này là những chiến binh cơ khí, với áo giáp tích hợp công nghệ cao. “Kẻ Mang Lời Nguyền!” một giọng máy móc vang lên. “Ngươi sẽ không thoát được!”
Lâm Tuyết nắm chặt gươm, đứng cạnh Dạ Hàn. “Ta mệt mỏi vì những kẻ gọi ngươi như thế rồi,” cô nói, giọng bực bội. Dạ Hàn cười nhẹ, lần đầu tiên cô thấy một nụ cười thực sự trên môi anh. “Vậy thì hãy cùng ta khiến chúng im lặng.” Họ lao vào chiến đấu, gươm năng lượng và Tinh Hồn phối hợp nhịp nhàng. Nhưng Lâm Tuyết biết, bí mật về Dạ Hàn đang đến gần, và cô không chắc mình sẵn sàng đối mặt với sự thật.