Đêm ấy, Lâm Tĩnh Vy không thể chợp mắt. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra những ánh đèn vàng nhấp nháy ngoài phố Thượng Hải, nhưng tâm trí lại hoàn toàn tập trung vào cuộc gặp vừa qua với Nguyễn Dương. Ký ức về con hẻm tối, ánh mắt nghiêm nghị của anh, và cảm giác tim rộn ràng khi anh nắm tay cô vẫn còn nguyên vẹn. Mỗi nhịp thở đều gợi nhớ sự kết nối giữa họ – vừa căng thẳng vừa ngọt ngào, vừa hồi hộp vừa an toàn.
Cô bật máy tính, đăng nhập vào game, nhưng lần này mọi thứ không còn đơn giản như trước. Màn hình AR nhấp nháy dữ dội, báo hiệu rằng kẻ thứ ba đang theo dõi sát sao hơn bao giờ hết. Tĩnh Vy hít một hơi sâu, cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống. “Mình không thể để anh một mình… nhưng mình cũng phải cẩn thận.”
Đột nhiên, chat nhóm của cô hiển thị dòng tin nhắn từ Nguyễn Dương:
“Đi theo hướng mình chỉ dẫn. Không được tự ý hành động.”
Cô gật đầu, tim đập mạnh, rồi làm theo từng bước anh hướng dẫn. Bản đồ AR dẫn cô đến một công viên bỏ hoang, nơi ánh sáng đèn đường yếu ớt, bóng tối dày đặc bao phủ khắp mọi ngóc ngách. Mỗi bước chân vang lên tiếng “cộp cộp” giữa không gian yên tĩnh, khiến cô vừa sợ vừa cảm thấy hồi hộp lạ lùng.
Khi vừa bước vào khu vực trung tâm, Tĩnh Vy nhận ra bóng người ảo xuất hiện trước mặt – kẻ thứ ba. Hắn đứng đó, không rõ mặt, nhưng ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm khó đoán. Cô nuốt nước bọt, cảm giác tim đập dồn dập. Nguyễn Dương xuất hiện bên cạnh, giọng trầm:
“Đừng sợ. Mình sẽ bảo vệ cậu.”
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa cầu cứu vừa tin tưởng. Sự bình tĩnh và quyết đoán trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy an tâm đến kỳ lạ. Họ nắm tay nhau, bước tới phía kẻ thứ ba, mỗi bước đều cẩn trọng, nhịp tim dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kẻ thứ ba bắt đầu di chuyển, tạo ra những cạm bẫy ảo tinh vi. Mỗi lần Tĩnh Vy và Nguyễn Dương tiến lên, những vật thể ảo xuất hiện từ mọi hướng, tạo cảm giác nguy hiểm thật sự. Cô né tránh, nhảy qua các vật thể, trong khi anh đứng cạnh, hỗ trợ cô từng bước, đôi mắt tập trung hoàn toàn vào việc bảo vệ cô. Cảm giác gần gũi khiến tim cô rung lên từng nhịp, vừa sợ vừa hạnh phúc.
Khi họ tiến gần đến trung tâm công viên, một thông báo đỏ xuất hiện:
“Kẻ thứ ba đã tấn công trực diện. Hãy chuẩn bị phản ứng ngay.”
Tĩnh Vy giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nguyễn Dương khẽ nắm tay cô chặt hơn, giọng trầm:
“Mình sẽ che chắn cậu. Chỉ cần tin mình.”
Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự ấm áp và bảo vệ sâu thẳm từ anh. Cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Bỗng nhiên, một vật thể ảo khổng lồ xuất hiện, chắn ngay trước mặt họ. Tĩnh Vy suýt giật mình hét lên, nhưng Nguyễn Dương nhanh chóng can thiệp, nhấn nút tương tác để vô hiệu hóa vật thể. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Cẩn thận. Đây không chỉ là trò chơi.”
Cô đỏ mặt, tim rung lên, cảm giác vừa lo sợ vừa ngọt ngào. Khoảnh khắc bên nhau giữa nguy hiểm khiến cô nhận ra rằng cảm giác an toàn và tin tưởng chỉ có thể đến từ anh.
Họ tiếp tục di chuyển, phối hợp nhịp nhàng, né tránh các bẫy ảo liên tiếp. Tĩnh Vy bắt đầu nhận ra khả năng phản ứng của mình nhanh hơn, nhờ sự hướng dẫn của Nguyễn Dương. Mỗi khi anh kịp thời giúp cô né tránh một nguy hiểm, trái tim cô lại rộn ràng, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Cuối cùng, họ đến một khu vực trống trải, nơi ánh sáng vàng của đèn đường chiếu xuống tạo ra những bóng dài trên mặt đất. Kẻ thứ ba xuất hiện, nhưng lần này hắn đứng yên, chỉ quan sát. Thông báo AR xuất hiện:
“Hành động của các bạn đã được ghi nhận. Một quyết định quan trọng đang chờ.”
Nguyễn Dương nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
“Tĩnh Vy, từ giờ, mọi hành động đều quyết định kết quả. Nhưng mình sẽ bảo vệ cậu, dù nguy hiểm đến đâu.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa sợ vừa ấm áp. Tim cô đập mạnh, nhận ra tình cảm cô dành cho anh đã vượt ra ngoài ranh giới của game và trở thành cảm xúc thật ngoài đời.
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, màn hình AR nhấp nháy dữ dội. Một thông báo đỏ xuất hiện:
“Kẻ thứ ba đang chuẩn bị tấn công trực diện. Thời gian để phản ứng: 3 phút.”
Tĩnh Vy lặng người, tim đập dồn dập. Cô nhận ra rằng từ đây, cuộc chơi không còn chỉ là game nữa, mà là cuộc sống thật, nơi mọi hành động đều có thể quyết định an toàn và bí mật của họ.
Nguyễn Dương nắm tay cô, giọng trầm:
“Không sao đâu. Chỉ cần chúng ta cùng nhau, sẽ không có gì xảy ra.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, cảm giác vừa sợ vừa hạnh phúc. Ánh mắt anh chứa đựng quyết tâm và sự bảo vệ, khiến cô nhận ra rằng tình cảm giữa họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim cô.
Bất chợt, một bóng đen xuất hiện từ phía sau, lao nhanh về phía họ. Tĩnh Vy giật mình, nhưng Nguyễn Dương kịp thời kéo cô né sang một bên. Họ đứng đó, tim đập rộn ràng, cơ thể gần nhau, cảm nhận nhịp thở của nhau trong đêm tối. Khoảnh khắc ấy vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào đến lạ thường.
Thông báo cuối cùng trên kính AR hiện lên:
“Kẻ thứ ba đã lộ diện. Hãy chuẩn bị cho bước tiếp theo – nơi quyết định tất cả.”
Tĩnh Vy nhìn Nguyễn Dương, cảm giác vừa lo sợ vừa hạnh phúc trào dâng. Anh nắm tay cô chặt, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Mình sẽ bảo vệ cậu. Không gì có thể tách chúng ta.”
Cô nuốt nước bọt, tim đập mạnh. Cả hai đứng đó, giữa đêm tối và nguy hiểm, nhận ra rằng từ giờ, mọi thử thách không chỉ là trò chơi, mà là cuộc sống thật – nơi tình cảm, sự tin tưởng và lòng dũng cảm được kiểm chứng từng phút từng giây.