Người Vợ Beta Bị Tranh Giành

Chương 6:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Anh dường như chỉ ra ngoài hít thở không khí, tay kẹp một điếu xì gà đã gần cháy hết mà vẫn chưa hút, đứng từ xa, bình thản quan sát trò hề trước mắt.

Mãi đến khi tay bảo vệ đặt lên vai cậu, anh mới bước tới.

Một mẩu tàn xì gà rơi xuống cánh tay của bảo vệ, người đang giữ lấy cậu lập tức buông ra: “Chào Thương tiên sinh.”

“Trông cũng không giống kiểu người đến gây rối, tới Liuguang làm gì vậy?” Anh quay sang hỏi cậu, ánh mắt thản nhiên.

Có thể ban đầu anh chỉ định xem cho vui, nhưng sau khi hỏi số phòng nơi anh trai cậu đang ở, anh thật sự chỉ mất vài phút để đưa người ra ngoài.

Anh trai cậu áo quần xộc xệch, ánh mắt hoảng loạn, dù đã rời khỏi cánh cổng Liuguang rồi mà cả người vẫn còn run rẩy không thôi. Người yêu của anh lập tức cởϊ áσ khoác trùm lên cho anh ấy, còn cậu thì liên tục cúi đầu cảm ơn Thương Kỳ Việt.

“Cảm ơn anh đã đưa anh trai em ra ngoài, em nhớ anh mà, tiên sinh…” Cậu không ngờ lại là anh, trong phút chốc không biết phải nói gì thêm.

Nhưng Thương Kỳ Việt lại bỏ qua lời cảm ơn: “Anh mắc chứng rối loạn pheromone, không ngửi được mùi pheromone của omega thông thường. Mùi của cậu rất dễ chịu, nên anh nhớ.”

“Cha cậu…” – khi nói đến đây, Thương Kỳ Việt hơi ngập ngừng – “Có thể gọi vậy, hay nói đúng hơn là người cha trên danh nghĩa – hình như đã ghi nhớ biển số xe của anh khi đó. Sau đó ông ta chặn xe anh lại, hỏi anh có hứng thú với cậu không. Có lẽ lúc ấy anh chỉ nhìn cậu thêm vài lần thôi, đến anh còn chẳng để ý.”

Anh nói những lời ấy nhẹ như không, như thể mọi chuyện đều là điều dễ hiểu. Với anh – một người thường xuyên bị đồn đoán về sở thích, thì bị người khác hiểu lầm cũng chẳng có gì lạ.

“Dĩ nhiên, giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta chưa hề bàn trước với cậu. Chuyện hôm nay xảy ra như vậy, anh cũng có lỗi.”

“Cậu thật sự hợp khẩu vị của anh, Mục Ngôn. Cậu theo anh đi. Mọi chuyện trong nhà cậu, anh sẽ giúp giải quyết. Nếu cậu đồng ý, lát nữa trợ lý anh đến, mình có thể ký hợp đồng.”

Cậu theo bản năng muốn hỏi “hợp đồng gì?”, nhưng những chuyện như vậy cách quá xa cuộc sống của một sinh viên mới ra trường như cậu, đến mức không thể ngay lập tức hiểu ra được.

Thương Kỳ Việt không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, chờ cậu hiểu.

Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Âm thanh ấy khiến cậu lập tức ý thức lại mình đang trong tình trạng nhếch nhác thế nào, Thương Kỳ Việt mỉm cười, nói chắc là người mang quần áo tới rồi – quần áo hôm qua không thể mặc được nữa.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!