Bạn có câu chuyện hấp dẫn trong đầu? Hãy biến đam mê viết lách thành thu nhập! Tham gia tieuthuyet.vn – nền tảng dành riêng cho tác giả Việt. Viết truyện, chia sẻ đến hàng ngàn độc giả và bắt đầu hành trình kiếm tiền từ sáng tác ngay hôm nay. Đăng ký dễ dàng – Xuất bản nhanh chóng – Thu nhập minh bạch. 👉 Trở thành tác giả và bắt đầu kiếm tiền từ truyện của bạn!
Mục Ngôn là một beta bình thường đến không thể bình thường hơn. Trong cuộc đời mờ nhạt của cậu, dường như điều duy nhất có thể khiến cậu tự hào chính là việc có một người yêu alpha như con cưng của trời.
Trong căn phòng thuê nơi thành phố lớn, ánh đèn vàng vọt, tiếng thở dốc của hai người quấn quýt lấy nhau. Khi giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt Lục Sùng, Mục Ngôn nhìn hàng lông mày anh tuấn và gương mặt quen thuộc ấy, bất giác thất thần, âm thầm tính toán xem còn bao lâu họ mới có thể mua được một căn hộ tám mươi mét vuông trong thành phố này.
Khi nhận được cuộc gọi từ chủ nợ của cha nuôi, cậu đang hầm canh bồ câu cho Lục Sùng. Gần đây anh ngủ không ngon, canh bồ câu giúp an thần.
Lúc đó cậu chưa biết, Lục Sùng thực ra là một cậu thiếu gia bỏ nhà ra đi sau trận cãi vã với gia đình, và khoản nợ mà chủ nợ đòi cậu thanh toán, đối với anh ta chẳng qua chỉ là tiền rượu của một đêm.
•
Gặp được Thương Kỳ Việt là chuyện ngoài ý muốn. Khi tỉnh dậy, Mục Ngôn đã thấy mình nằm trên giường người đàn ông đó, toàn thân vô lực, nóng bừng như đang phát sốt.
Thương Kỳ Việt dường như xem sự phản kháng của cậu là đóng kịch, không hề để ý đến lời cầu xin yếu ớt của cậu.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Mục Ngôn cảm thấy eo mình đau nhức, chiếc cổ trắng trẻo thon dài đầy dấu vết thô bạo, khắp người đều là dấu vết alpha để lại.
Khi thấy Mục Ngôn vừa khóc vừa lau rửa trong phòng tắm, thậm chí còn định gọi cảnh sát, người đàn ông kia mới dường như hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Thương Kỳ Việt vốn không phải kiểu người biết dỗ dành, từ trước đến nay chỉ có người khác rắp tâm bò lên giường anh ta. Nhưng hôm nay, anh ta hiếm khi đưa tay lau nước mắt cho beta trước mặt.
“Đừng khóc nữa, tôi không biết là cậu bị ép buộc. Theo tôi đi, chuyện nhà cậu tôi sẽ giải quyết, tiền cũng sẽ không thiếu phần cậu.”
Mục Ngôn vừa rơi nước mắt vừa nức nở nhỏ giọng nói gì đó.
Điện thoại cậu vừa sáng màn hình, Thương Kỳ Việt nhìn ảnh cậu trong đó cười dịu dàng e thẹn bên cạnh một người đàn ông khác, khóe môi khẽ nhếch đầy giễu cợt: “Bạn trai à?”
•
Lần gặp lại Lục Sùng là tại tiệc đính hôn của đại tiểu thư nhà họ Lục. Người đàn ông trong bộ âu phục trắng đứng thẳng tắp, quanh anh ta là một nhóm omega có ngoại hình và khí chất xuất chúng, chẳng khác gì một bầy thiên nga trắng kiêu sa.
Thương Kỳ Việt ghé sát tai Mục Ngôn, khẽ nói: “Không ngờ nhỉ? Cậu thiếu gia nhà họ Lục ở S thị, đến chút chuyện nhỏ cũng không thèm giúp cậu.”
Ánh mắt Lục Sùng như vô tình quét về phía này, vẫn lạnh lùng xa cách như mọi ngày, dường như chẳng điều gì có thể lọt vào mắt anh ta.
Nhưng khi Thương Kỳ Việt đắc ý nhìn sang, thì tay cầm ly rượu vang của Lục Sùng nổi gân rõ rệt, dường như sắp bóp nát chiếc ly.
Ngay sau đó là một vũng rượu đỏ như máu đổ trên sàn.
Thương Kỳ Việt không chờ đến khi tiệc kết thúc đã đưa Mục Ngôn rời đi. Có lẽ tâm trạng tốt nên hôm đó anh ta dịu dàng hơn thường ngày, nhưng Mục Ngôn lại run rẩy dữ dội hơn bao giờ hết.
“Sao lại khóc đáng thương đến thế, bảo bối.”