Buổi tối hôm ấy, thành phố đổ mưa. Mưa như những sợi chỉ bạc giăng kín cả bầu trời, rơi xuống mặt đường loang loáng ánh đèn, phản chiếu bóng người cô đơn.
Tô Dung ngồi trong quán cà phê nhỏ ven hồ, tay đặt trên tách latte đã nguội, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài khung kính mờ sương.
Lâm Tư Hoành đến trễ mười phút. Anh bước vào quán, mang theo làn khí lạnh của mưa đêm và mùi hương cỏ cây ẩm ướt. Trên vai áo anh vẫn còn vương vài giọt nước. Khi ánh mắt anh bắt gặp cô, anh khẽ cười, nụ cười dịu đến mức khiến tim người khác chậm đi nửa nhịp.
“Xin lỗi, đường kẹt xe.”
“Không sao.” – Tô Dung đáp, giọng cô nhẹ như hơi thở, gần như bị hòa tan trong tiếng mưa.
Họ ngồi đối diện nhau, giữa quán chỉ có tiếng nhạc jazz trầm và tiếng mưa gõ đều lên mái kính. Khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng như có một lớp sương mờ vô hình ngăn cách – mềm mại mà lạnh lẽo.
Tô Dung nhìn anh, cố gắng đọc ra điều gì đó trong đôi mắt ấy. Nhưng chúng sâu thẳm như biển đêm, nơi không thể thấy đáy. Anh vẫn dịu dàng, chu đáo, vẫn nhớ rõ cô thích cà phê không đường, vẫn biết cô ghét hương quế, nhưng có điều gì đó khác đi – một khoảng cách không tên.
Anh kể rằng hôm nay có cuộc họp quan trọng ở viện nghiên cứu, nói bằng giọng điềm nhiên, nhưng Tô Dung nhận ra sự mệt mỏi ẩn sâu nơi đuôi mắt anh.
Cô hỏi: “Anh làm việc nhiều quá không thấy mệt à?”
“Có chứ.” – Anh mỉm cười, ánh nhìn lướt qua ly cà phê của cô. – “Nhưng nếu không làm, tôi sẽ quên mất lý do vì sao mình đến đây.”
Câu nói khiến cô hơi khựng lại. “Đến đây” – cách nói ấy kỳ lạ như thể anh không thuộc về nơi này.
Anh chạm nhẹ vào tách cà phê, giọng trầm xuống.
“Có bao giờ em cảm thấy… thời gian đôi khi giống một vòng tròn không có lối ra không?”
Cô ngẩng lên nhìn anh, tim khẽ run.
“Ý anh là gì?”
“Là dù em có chạy đi đâu, số phận vẫn đưa em quay lại điểm ban đầu.” – Anh khẽ cười, nụ cười phảng phất nỗi buồn không gọi tên. – “Giống như anh và em, dù bao nhiêu năm, chúng ta vẫn gặp nhau vào một đêm mưa.”
Tô Dung cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô không hiểu vì sao, nhưng từ lúc gặp anh, tim cô luôn dấy lên cảm giác quen thuộc lạ lùng – như đã từng chạm vào, từng mất đi.
Cô hỏi trong tiếng mưa rơi dày hơn:
“Anh từng nói ‘chúng ta đã gặp nhau rồi’. Ở đâu?”
Lâm Tư Hoành im lặng. Một thoáng, đôi mắt anh ánh lên ánh sáng xa xăm, như phản chiếu lại những ký ức chỉ mình anh biết.
“Ở một nơi… mà có lẽ em sẽ không tin.”
“Anh thử nói xem.” – Giọng cô khẽ run, nhưng ánh nhìn kiên định.
Anh hít sâu, rồi nói chậm rãi:
“Ở tương lai, năm 2035.”
Thời gian như ngừng trôi. Tiếng mưa ngoài kia dường như rơi chậm lại, từng giọt từng giọt gõ lên khung cửa kính.
Cô bật cười, tiếng cười khô khốc:
“Anh đang đùa à?”
“Không.” – Ánh mắt anh bình tĩnh đến kỳ lạ. – “Anh đến từ nơi mà mười năm sau, thế giới khác hẳn bây giờ. Còn em… không còn tồn tại.”
Cô nhìn anh, ngỡ ngàng và khó tin, nhưng giọng điệu anh không giống đang nói dối.
Cô gượng gạo đáp: “Anh xem phim du hành thời gian nhiều quá rồi.”
“Anh ước gì đó chỉ là phim.” – Anh khẽ thở dài.
Sự yên lặng bao trùm lấy họ, nặng nề như không khí sau bão.
Một lát sau, Tô Dung đứng dậy, cầm lấy túi xách, nụ cười nhạt hiện trên môi:
“Tôi không biết anh đang nói thật hay đùa, nhưng nếu đây là cách anh muốn bắt chuyện, thì thật… kỳ quái.”
Cô quay đi.
Nhưng khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng anh vang lên sau lưng, bình tĩnh mà khàn khàn:
“Tối mai, đừng đi đường ven sông. Sẽ có tai nạn.”
Cô dừng lại, tim đập thình thịch. Không hiểu vì sao, lời nói ấy khiến sống lưng cô lạnh toát.
Khi cô quay lại, anh vẫn ngồi đó, ánh mắt bình thản nhưng sâu hun hút.
“Làm sao anh biết?”
“Anh đã từng chứng kiến.”
Cô không nói gì nữa, rời khỏi quán, để lại anh ngồi một mình trong tiếng mưa rả rích.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi như chưa từng có ý định dừng lại.
Tối hôm sau, Tô Dung vẫn cầm ô đi về hướng ven sông. Cô không tin vào mấy lời huyễn hoặc. Cô chỉ muốn xem anh rốt cuộc đang giở trò gì.
Con đường ven sông vắng lặng. Đèn đường phản chiếu ánh vàng nhạt lên mặt nước đen kịt. Cô đi được nửa đường thì điện thoại reo.
Đầu dây bên kia là tiếng người bạn gọi:
“Dung! Đừng đi đường sông! Vừa có tai nạn, xe tải mất thắng đâm vào lan can—”
Tiếng “rầm” vang lên ngay sau đó. Một chiếc xe lao ra khỏi khúc cua, ánh đèn pha quét trắng mặt đường. Tô Dung chết sững, không kịp phản ứng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một lực mạnh kéo cô về phía sau.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Cô ngã vào một vòng tay ấm áp, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập nơi ngực người ấy.
Khi ngẩng lên, cô thấy khuôn mặt Lâm Tư Hoành ở rất gần, mưa chảy thành dòng trên má anh, ánh mắt anh đầy lo lắng.
“Anh…” – cô run rẩy, không nói nổi.
“Anh đã bảo rồi, đừng đi đường này.” – Giọng anh trầm, pha chút trách móc.
Tim cô đập loạn. Cả cơ thể run lên, không chỉ vì sợ mà còn vì cảm giác ấm áp đến lạ lùng khi anh ôm chặt lấy mình giữa cơn mưa lạnh buốt.
Mưa rơi trên vai, nhưng nơi anh ôm, cô chỉ thấy ấm.
Một lát sau, xe cứu hộ đến, ánh đèn chớp đỏ hắt lên gương mặt họ. Lâm Tư Hoành vẫn chưa buông cô ra. Cô khẽ đẩy anh, nhưng anh chỉ nói nhỏ:
“Anh xin lỗi, anh đến hơi trễ.”
Đêm ấy, Tô Dung không ngủ được. Cô nằm trên giường, ánh đèn vàng hắt lên trần nhà, lòng ngổn ngang.
Câu nói của anh, cảnh tượng lúc anh kéo cô khỏi mép đường – tất cả đều hiện ra rõ mồn một.
Nếu anh không nói dối, nếu thật sự anh “đã từng chứng kiến”, nghĩa là sao? Anh thật sự biết trước tương lai sao?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Hai ngày sau, anh biến mất. Gọi điện không nghe, tin nhắn không trả lời.
Cô đến quán cà phê, ghé qua khu nhà anh từng nói thuê, nhưng nơi đó chỉ là căn hộ trống, cửa niêm phong. Hàng xóm nói họ chưa từng thấy ai tên Lâm Tư Hoành sống ở đây.
Cô đứng trước cánh cửa khóa, lòng trống rỗng.
Cơn gió thổi qua hành lang, mang theo mùi mưa cũ.
Rồi một tuần sau, anh xuất hiện trở lại.
Lần này, anh đứng dưới hiên nhà cô, giữa cơn mưa. Ánh đèn vàng chiếu xuống, khiến giọt nước trên tóc anh lấp lánh như pha lê.
Anh ngẩng lên, nở nụ cười quen thuộc.
“Anh bảo rồi mà, dù có biến mất, anh vẫn sẽ quay lại.”
Tô Dung mở cửa, nhìn anh không nói gì. Nước mưa từ áo anh nhỏ xuống nền gạch, tạo thành những vòng tròn loang dần ra.
Cô hỏi: “Anh là ai thật sự?”
Anh nhìn cô rất lâu, rồi khẽ đáp:
“Anh là người từng đến muộn một lần… và không muốn lặp lại điều đó nữa.”
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng cô, nhưng trong đôi mắt ấy – ngoài nỗi đau, còn có điều gì đó giống như tình yêu sâu đến tuyệt vọng.
Mưa lại rơi, từng hạt đập lên ô cửa, rơi xuống tay họ.
Tô Dung nhận ra, có lẽ, thế giới này thật sự có những điều không thể giải thích bằng lý trí.
Và người đàn ông trước mặt – có lẽ đúng như anh nói – đến từ một nơi khác, một thời gian khác.
Giữa mưa, anh mỉm cười, nói bằng giọng rất khẽ:
“Anh đến… để gặp em, chỉ để gặp em thôi.”