Sau đêm mưa hôm ấy, Lâm Tư Hoành lại biến mất.
Không một lời từ biệt, không một tin nhắn, chẳng còn dấu vết gì ngoài chiếc ô màu xám bạc anh để lại trước cửa nhà cô.
Tô Dung cất chiếc ô ấy trong góc phòng, cạnh kệ máy ảnh. Cô nói với bản thân rằng mình không quan tâm, nhưng mỗi khi trời đổ mưa, ánh mắt lại vô thức liếc về phía đó — như đợi một người trở về.
Ba ngày sau, khi đang dọn lại đồ nghề, cô phát hiện chiếc máy ảnh phim cũ nằm trong hộc tủ. Chiếc Contax T2 bạc mà cô từng mua ở chợ đồ cũ hai năm trước, giờ đã phủ bụi.
Tô Dung lấy ra, định lau chùi rồi cất, thì thấy bên trong vẫn còn một cuộn phim chưa rửa.
Cô nhớ rất rõ — lần cuối cùng mình dùng chiếc máy này là vào tháng ba năm ngoái, trong chuyến đi chụp phong cảnh ở khu triển lãm nghệ thuật ven hồ. Khi ấy, cô đi một mình. Không có ai bên cạnh.
Thế nhưng… tại sao trong cuộn phim lại có thêm ảnh?
Cô mang phim ra tiệm rửa. Quán nhỏ nằm ở góc phố, chủ tiệm là một ông chú tóc bạc, tay nghề lâu năm. Ông vừa nhận phim, vừa cười:
“Loại phim này hiếm rồi, cháu giữ kỹ nhé. Ba ngày sau quay lại lấy.”
Ba ngày trôi qua, Tô Dung trở lại. Trên bàn, ông chủ đặt một phong bì ảnh, bên ngoài còn thơm mùi hóa chất.
“Có vài tấm bị lỗi sáng, chắc máy cũ quá rồi.”
Cô gật đầu, cảm ơn rồi mang về.
Về đến nhà, cô mở phong bì ra, xếp từng tấm ảnh lên bàn.
Ban đầu, chỉ là những khung cảnh quen thuộc: hồ nước mờ sương, con đường lát đá, hàng cây cổ thụ ven bờ.
Nhưng rồi, ở tấm thứ tám, cô khựng lại.
Trong ảnh, có một người đàn ông đang đứng ở phía xa, bên rìa hồ.
Anh khoác áo sơ mi trắng, tay cầm máy ảnh, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính.
Gió thổi tung mái tóc anh, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt sâu thẳm.
Người đó — là Lâm Tư Hoành.
Tô Dung run rẩy, lật thêm ảnh.
Tấm thứ chín, anh vẫn đứng đó, nụ cười nhẹ như sương.
Tấm thứ mười, anh quay lưng, dường như đang bước về phía cô.
Cô nhớ rõ ràng, ngày hôm ấy cô đi một mình, không hề gặp ai. Không thể nào có người đàn ông nào lọt vào khung hình được.
Cô thậm chí còn không nhớ từng thấy ai mặc áo trắng ở đó.
Tay cô run lên. Cô lấy điện thoại, tìm tên anh trong danh bạ.
Nhưng số điện thoại đã tắt.
Cô nhắn tin: “Anh ở đâu?” — tin nhắn hiện chữ “đã gửi” nhưng mãi không hiển thị “đã đọc”.
Ngoài trời, gió bắt đầu nổi. Mây đen kéo đến.
Tô Dung cảm thấy trong lòng như có thứ gì đang chuyển động – một sự thật đang chờ được kéo lên từ đáy nước.
Cô cầm tấm ảnh, soi dưới ánh đèn.
Phía xa, ngoài bóng anh, còn có một chi tiết nhỏ – phản chiếu trong mặt hồ là dáng một người phụ nữ cầm máy ảnh, chính là cô.
Nhưng điều đáng sợ là — góc chụp không khớp. Tấm ảnh không thể được chụp bởi chính cô, vì vị trí đó nằm sau lưng cô.
Ai đã chụp tấm hình này?
Đêm xuống, cô không sao ngủ được. Cô ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm tấm ảnh đến khi ánh đèn trong phòng nhòe đi.
Mãi đến gần nửa đêm, có tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ nhẹ, nhưng đều và kiên nhẫn.
Cô giật mình, tim đập thình thịch. Ai lại đến vào giờ này?
Cô bước ra, nhìn qua mắt mèo trên cửa.
Ngoài hành lang tối om, chỉ có bóng một người đàn ông đứng im lặng.
Anh ướt sũng vì mưa, ánh mắt sáng lên trong bóng tối.
Lâm Tư Hoành.
Cô mở cửa, giọng run run: “Anh… đi đâu suốt tuần qua?”
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ cong, nhưng trong ánh mắt là mệt mỏi lạ lùng.
“Anh phải đi điều chỉnh vài thứ. Không thể để dòng thời gian lệch quá xa.”
“Dòng thời gian?” – cô nhắc lại, không hiểu nổi.
Anh bước vào, đi ngang qua bàn, nơi những bức ảnh còn bày la liệt. Khi ánh mắt anh lướt qua, nét mặt anh thay đổi.
“Em đã rửa cuộn phim đó?”
“Phải. Và anh sẽ giải thích cho tôi biết chứ?”
Anh im lặng. Một lát sau, anh ngồi xuống ghế, hai tay đan lại, ánh mắt xa xăm.
“Ngày em chụp những bức hình này, ở tương lai, anh đang ở đó. Anh nhìn thấy em, và biết rằng đây là khoảnh khắc đầu tiên anh từng gặp em… nhưng với em, đó vẫn là lần đầu tiên. Anh đã chụp lại em, rồi gửi ngược cuộn phim về quá khứ.”
Cô lắc đầu, cười khan: “Anh nghĩ tôi sẽ tin chuyện điên rồ đó à?”
Anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô:
“Anh không cần em tin. Chỉ cần em biết, mọi lần anh xuất hiện đều không phải ngẫu nhiên.”
Cô nắm chặt tấm ảnh trong tay, giọng khàn đi:
“Vậy tại sao là tôi? Tại sao anh cứ xuất hiện rồi biến mất như bóng ma? Tại sao biết rõ mọi thứ về tôi?”
Anh đứng dậy, bước tới gần, khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa sải tay.
“Vì trong tương lai, em chết ngay trước mắt anh.”
Cô sững người.
“Anh không thể thay đổi cái chết của em. Nhưng anh có thể thay đổi cách mà em sống trước khi nó đến.”
Giọng anh khẽ run, nhưng ánh mắt lại kiên định. Cô nhận ra, đằng sau sự bình tĩnh ấy là cơn tuyệt vọng sâu như vực.
Anh đang gánh thứ gì đó quá nặng.
“Anh nói… tôi sẽ chết?” – cô hỏi khẽ, gần như thì thầm.
“Anh không muốn em sợ.” – Anh đáp, bàn tay chậm rãi nắm lấy tay cô. – “Nhưng đó là sự thật.”
Tô Dung rút tay lại, lùi một bước.
“Anh nói dối.”
“Anh chưa từng nói dối em.”
Không khí trong phòng như đông đặc lại. Tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp một, hòa cùng tiếng mưa đập vào cửa kính.
Cuối cùng, cô ngẩng lên, ánh mắt sáng nhưng giọng nghẹn:
“Nếu thật như anh nói… anh đến đây chỉ để cứu tôi sao? Hay còn vì điều gì khác?”
Anh nhìn cô rất lâu, đến mức cô gần như không chịu nổi ánh nhìn ấy.
Rồi anh nói khẽ, như sợ gió nghe thấy:
“Anh đến để gặp em. Chỉ để gặp em thôi.”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Tô Dung quay mặt đi, giấu sự run rẩy. Cô không hiểu vì sao lòng mình chao đảo đến vậy.
Cô lặng lẽ nhặt tấm ảnh rơi xuống sàn, đặt trở lại bàn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trong ảnh mờ dần, như đang tan vào bóng tối.
“Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi… đã chết như thế nào không?” – cô hỏi, giọng gần như vỡ ra.
Lâm Tư Hoành nhắm mắt lại.
“Một vụ nổ. Tòa nhà em làm việc khi ấy bị sự cố điện. Anh đến trễ mười phút.”
Cô cười buồn: “Nên anh quay lại để đến kịp lần này?”
Anh gật nhẹ.
“Đúng vậy. Anh chỉ muốn đến kịp.”
Ngoài cửa sổ, sấm lóe lên, chiếu sáng nửa gương mặt anh – nửa dịu dàng, nửa tuyệt vọng.
Cô hỏi tiếp, giọng nghẹn:
“Nếu anh thay đổi được quá khứ, thì tương lai của anh sẽ thế nào?”
“Anh không chắc.” – Anh cười khẽ, một nụ cười mệt mỏi. – “Có thể anh sẽ biến mất. Có thể mọi thứ về anh sẽ bị xóa khỏi dòng thời gian.”
Cô im lặng. Một lúc lâu sau mới nói, giọng nhỏ như gió:
“Thế thì anh sợ không?”
Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào cô – trong đó là thứ tình cảm sâu thẳm mà không ngôn từ nào tả nổi.
“Không. Nếu cái giá của việc em sống là anh phải biến mất… thì đáng.”
Khoảnh khắc ấy, tim cô như bị siết chặt. Mưa bên ngoài rơi dày hơn, tiếng gió rít qua khe cửa hòa với tiếng đập dồn dập nơi lồng ngực.
Tô Dung bước đến, nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ướt nhưng kiên định.
“Nếu một ngày anh thật sự biến mất, tôi có còn nhớ anh không?”
Anh khẽ cười:
“Không ai biết. Nhưng anh tin, trái tim em sẽ nhớ, dù lý trí có quên.”
Cô nhìn anh rất lâu.
Sau đó, cô quay người, cất giọng nhẹ như khói:
“Vậy thì anh đừng biến mất.”
Anh không trả lời. Chỉ tiến lại gần, chạm khẽ vào vai cô, ngón tay lướt qua như gió.
Khoảnh khắc ấy, Tô Dung cảm giác toàn thân mình như run lên – vừa sợ hãi, vừa yên bình.
Mưa ngoài kia vẫn chưa dứt.
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên tấm ảnh trên bàn – nơi có người đàn ông khoác áo trắng đang mỉm cười nhìn về phía cô, dù cách một dòng thời gian dài vô tận.
“Anh đến từ tương lai,” anh từng nói, “nhưng tất cả những gì anh muốn… chỉ là một hiện tại có em.”