Những ngày sau đó, thời tiết thành phố bỗng trở nên bất thường.
Buổi sáng nắng gắt, buổi chiều mưa rào, đêm xuống lại phủ sương dày đến mức có thể nghe tiếng hạt nước vỡ trên mái tôn.
Tô Dung không còn gặp Lâm Tư Hoành thường xuyên như trước. Anh vẫn xuất hiện — nhưng mỗi lần, lại có điều gì đó thay đổi.
Những thói quen nhỏ anh từng nhớ rõ — như cô thích uống trà hoa cúc vào buổi tối, thích bật nhạc khi rửa bát — anh bắt đầu quên dần.
Ban đầu, chỉ là vài chuyện nhỏ.
Anh đưa nhầm ly cà phê có đường cho cô, quên mất mật khẩu cửa nhà, thậm chí hỏi lại cô ngày sinh nhật — điều mà trước đây anh từng chúc mừng trước nửa tháng.
Tô Dung chỉ nghĩ anh bận rộn, hoặc mệt mỏi.
Nhưng khi số lần quên tăng lên, lòng cô dần dấy lên nỗi bất an không tên.
Tối hôm ấy, họ cùng nhau ăn tối trong căn hộ nhỏ.
Cô nấu canh chua cá, món anh từng nói thích nhất.
Anh ngồi bên bàn, im lặng nhìn cô nêm nếm, ánh mắt trầm lắng.
“Anh lại quên ăn cơm trưa à?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió.
Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt lạc đi nơi khác.
“Có lẽ vậy.”
Khi cô dọn món ra, anh nhìn bát canh, khẽ cau mày.
“Anh từng nói thích món này sao?”
Đũa trong tay Tô Dung dừng giữa không trung.
Cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm, cố tìm một chút đùa giỡn trong giọng nói kia — nhưng không có.
Anh thực sự không nhớ.
Bữa ăn trôi qua trong im lặng.
Sau đó, khi anh ra ban công hút thuốc, cô đứng trong bếp, nghe tiếng bật lửa vang lên khô khốc.
Một nỗi lạnh lẽo len lỏi vào ngực.
Cô nhớ lời anh từng nói — rằng mỗi lần can thiệp vào dòng thời gian, ký ức của anh sẽ bị mất đi một phần.
Cô không tin, nhưng giờ đây, khi đối diện với đôi mắt lạ lẫm của anh, cô buộc phải chấp nhận đó là sự thật.
Anh đang dần quên cô.
Đêm hôm đó, Tô Dung không ngủ được.
Cô ngồi bên cửa sổ, ngắm những hạt mưa bám trên kính, nhớ lại lần đầu họ gặp nhau — cũng là một đêm mưa.
Khi ấy, anh bước ra từ màn mưa, chìa tay về phía cô, nói:
“Đi đường này nguy hiểm, anh đưa em qua.”
Giờ đây, người đàn ông ấy vẫn ở cạnh, nhưng ký ức về cô trong anh đang tan biến từng mảnh.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô không thấy anh đâu.
Trên bàn chỉ có một tờ giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:
“Anh phải đi vài hôm. Đừng lo. Giữ ấm.”
Tô Dung cầm tờ giấy, nụ cười khẽ nhạt dần.
Cô đã quá quen với những lần anh biến mất, nhưng lần này, trong lòng dấy lên một linh cảm xấu.
Cô quyết định đi tìm anh.
Trưa hôm đó, cô đến viện nghiên cứu nơi anh nói từng làm việc.
Khuôn viên tòa nhà lớn, biển hiệu ghi: “Viện Công Nghệ Lượng Tử Quốc Gia”.
Người bảo vệ nhìn cô ngờ vực khi cô hỏi tên “Lâm Tư Hoành”.
“Ở đây không có ai tên đó cả.”
“Anh ấy là kỹ sư vật lý, làm việc trong phòng nghiên cứu năng lượng thời gian…” – cô cố giải thích.
Người bảo vệ cười, lắc đầu.
“Cô nhầm rồi, viện này không có bộ phận như vậy. Ở đây chỉ làm công trình quốc phòng thôi.”
Tô Dung chết lặng.
Cô rời khỏi đó, bước giữa cái nắng gay gắt. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, nhưng lòng cô lạnh buốt.
Nếu ngay cả hồ sơ về anh cũng không tồn tại, thì anh thực sự là ai?
Buổi tối, khi cô về đến nhà, cửa phòng bật mở.
Anh đang đứng đó.
Ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt anh, nửa sáng nửa tối.
Cô định chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt anh, bước chân chững lại.
Trong mắt anh, không còn có cô.
“Xin lỗi, hình như tôi vào nhầm nhà.” – Anh nói, giọng lịch sự, xa lạ.
“Lâm Tư Hoành!” – Cô hét lên, tim đập dữ dội. – “Là em đây! Tô Dung! Anh không nhớ sao?”
Anh nhíu mày, vẻ bối rối.
“Tôi… xin lỗi. Cô là… ai?”
Cả người cô như bị rút hết sức lực.
Anh thật sự quên cô.
Cô bước tới, giọng run run:
“Anh từng nói với em, anh đến từ tương lai. Anh từng cứu em. Anh từng nói ‘anh đến để gặp em’.”
Anh khựng lại. Trong giây lát, ánh mắt lóe lên chút gì đó – như ký ức chợt vụt sáng, nhưng rồi lại tắt lịm.
“Tôi… không nhớ.” – Anh nói khẽ, gần như thì thầm.
Cô nắm lấy tay anh, bàn tay lạnh ngắt.
“Không sao. Nếu anh quên, em sẽ kể lại. Em sẽ để anh nhớ lại lần nữa.”
Anh nhìn cô, ánh mắt mông lung, như đang đứng giữa hai thế giới.
“Anh không chắc mình có thể ở lại lâu nữa…”
“Anh sẽ ở lại. Em tin.” – Cô nói dứt khoát, giọng nghẹn lại.
Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay họ, nóng và mặn.
Những ngày sau, cô cố gắng đưa anh trở lại những nơi họ từng đến: quán cà phê bên hồ, con đường ven sông, cầu vượt nơi hai người lần đầu nói chuyện nghiêm túc.
Anh đi cùng, im lặng, đôi khi cười vì phép lịch sự, nhưng ánh mắt rỗng.
Thế nhưng có những khoảnh khắc, cô thấy anh khựng lại – như linh hồn anh đang chiến đấu để nhớ điều gì đó.
Khi họ đi ngang qua hàng cây ven sông, anh dừng lại, chạm tay vào lan can sắt, lẩm bẩm:
“Nơi này… có gì đó rất quen.”
“Phải.” – Cô mỉm cười, cố giấu nước mắt. – “Anh từng cứu em ở đây.”
Anh quay sang, đôi mắt sáng lên một thoáng.
“Anh… đã cứu em?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Vì anh nói, anh đến để gặp em.”
Anh sững lại. Môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu, tiếp tục bước đi.
Đêm ấy, cô mơ thấy mình đứng trên một bãi đất trống, giữa ánh sáng chói lòa.
Một vụ nổ vang lên, gió cuốn mạnh đến nỗi cô không thể mở mắt.
Khi cô ngẩng lên, nhìn thấy Lâm Tư Hoành đang chạy về phía mình, miệng anh hét điều gì đó, nhưng âm thanh bị nuốt mất trong hỗn loạn.
Cô choàng tỉnh. Tim đập loạn.
Trên bàn, đồng hồ chỉ 3 giờ sáng. Ngoài trời, mưa lại rơi.
Cô bước ra ban công.
Trong màn mưa, bóng người đàn ông ấy đang đứng dưới hiên, ướt sũng, ngẩng đầu nhìn lên.
Cô vội chạy xuống.
Khi mở cửa, anh nhìn cô, ánh mắt trống rỗng, nhưng trong đó le lói chút gì đó – như tàn tro của ký ức cũ.
“Anh… không biết tại sao lại đến đây.” – Anh nói, giọng khàn.
“Không cần biết. Chỉ cần anh đến.”
Cô kéo anh vào nhà, đưa anh chiếc khăn tắm, rót ly nước nóng.
Anh ngồi trên ghế, nhìn quanh căn phòng một cách lạ lẫm, nhưng ánh mắt dừng lại ở góc tủ, nơi đặt chiếc ô xám bạc.
“Cái ô đó…” – Anh nói khẽ.
Cô khẽ gật.
“Là của anh.”
Một thoáng, ánh sáng mờ trong mắt anh lóe lên.
Anh cầm chiếc ô, lướt ngón tay qua cán cầm, mi mắt run run.
“Tôi… đã từng…”
“Đúng. Anh từng che ô cho em, dưới mưa.” – Cô nói, giọng nghẹn lại. – “Khi ấy, anh nói nếu thế giới kết thúc, ít nhất chúng ta vẫn còn một chiếc ô để trú.”
Một giọt nước rơi xuống sàn. Cô không biết là nước mưa, hay nước mắt.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô rất lâu.
“Em là ai?” – anh hỏi, giọng run rẩy.
Cô cười, trong suốt như sương:
“Em là người anh từng đến để gặp.”
Khoảnh khắc đó, dường như thời gian dừng lại.
Gió ngoài khung cửa chậm đi, tiếng mưa như chìm vào nền xa.
Anh đưa tay lên, chạm khẽ vào gò má cô.
“Anh xin lỗi…”
“Vì quên em sao?”
“Vì đang quên, mà vẫn muốn nhớ.”
Cô rướn người, ôm lấy anh.
Bàn tay anh vòng qua lưng cô, hơi run, nhưng ôm rất chặt – như thể nếu buông ra, tất cả sẽ tan biến.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh đã đi.
Chỉ còn lại chiếc ô xám đặt lại chỗ cũ.
Tô Dung ngồi bên giường, nhìn bầu trời sau cơn mưa, lòng trống rỗng đến đau nhói.
Cô hiểu, ký ức của anh đã bị xóa. Có thể lần này, anh sẽ không bao giờ nhớ lại nữa.
Cô lấy chiếc máy ảnh phim ra, mở nắp, bỏ vào một cuộn mới.
Cô muốn lưu giữ anh – dù chỉ là trong hình ảnh, nếu không thể trong ký ức.
Cô đưa máy lên, nhìn qua khung ngắm.
Khoảnh khắc ấy, trong gương phản chiếu phía sau, cô thấy một bóng người đứng cạnh – là anh, mỉm cười, hiền lành như lần đầu tiên họ gặp.
Cô quay lại.
Không có ai.
Chỉ có ánh sáng buổi sớm len qua rèm, hắt lên bức tường.
Trong thế giới của cô, anh vẫn tồn tại — dù ký ức của anh đã bị xóa, dù thời gian đã thay đổi, dù chỉ còn lại chiếc bóng mờ trên phim cũ.
Bởi có những người, dù bị quên đi, vẫn để lại dấu vết không thể xóa trong tim người khác.