Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 11: Gió nổi ở biên giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió thốc qua những vách đá vùng biên, cuốn theo từng lớp bụi xám phủ đầy mặt đất.

Vân Yên và Tạ Dương đang trên đường rời khỏi trấn Tịch Lộ — nơi có một doanh trại cũ bị bỏ hoang nhưng gần đây lại có nhiều dấu hiệu chuyển động lạ. Họ chưa kịp tiến sâu thì một tiếng tù và dài và bén xé ngang bầu trời.

Vân Yên khựng lại.

— “Đó là… tín hiệu của đội truy bắt tinh nhuệ.”

Tạ Dương mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt tối đi rõ rệt:

— “Chúng ta bị phát hiện rồi.”

— “Không.” – cô đáp, rút dao từ gót giày – “Là ta bị phát hiện.”

Hắn không trả lời. Chỉ xoay người chắn trước mặt cô, ánh mắt quét quanh như đã sẵn sàng cho điều đó từ lâu.


Mười bóng đen xuất hiện từ ba hướng. Toàn là cao thủ mang áo khoác đen không phù hiệu — đội sát thủ chuyên biệt dưới quyền thượng thư hình bộ, được phép giết không cần xét xử.

Người dẫn đầu hô lớn:

— “Vân Yên! Tội danh: liên quan đến tổ chức phản loạn, che giấu hành tung, xâm nhập địa giới cấm!
Lập tức bỏ vũ khí, theo chúng ta về phủ chịu án!”

Tạ Dương bước lên nửa bước:

— “Cô ấy đi cùng ta. Có mật lệnh điều tra. Không ai được động vào.”

Tên sát thủ cười lạnh:

— “Tạ đại nhân, ngài nghĩ ngài còn quyền phủ quyết lệnh triều đình?
Huống hồ… chính ngài cũng đang bị giám sát.”

Tạ Dương nắm chặt thanh kiếm bên hông. Vân Yên đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng:

— “Ngươi không cần chết vì ta.”

Hắn không quay lại, chỉ nói:

— “Ta đã không cứu được người đầu tiên mình tin…
Lần này, ta không lùi.”


Cuộc chiến bắt đầu.

Ánh kiếm loé lên trong bóng chiều. Lưỡi dao của Vân Yên lướt như bóng chim ưng, tàn nhẫn và chính xác. Cô không còn là người phụ nữ im lặng bên suối, không còn là cô bạn đồng hành ngồi đọc thơ. Lúc này, cô là kẻ từng sống trong máu, được rèn từ phản bội và lừa lọc.

Tạ Dương cũng không thua. Dù xuất thân là quan văn, hắn từng theo huấn luyện trong Cấm Vệ. Những đòn kiếm của hắn không hoa mỹ, nhưng rắn, chuẩn, và có sát ý.

Nhưng mười người đối đầu là sát thủ. Được rèn chỉ để giết.

Vân Yên thở gấp, máu chảy nơi bắp tay. Tạ Dương đã bị thương ở vai. Cả hai dần lùi về phía vách đá — lưng kề nhau, mắt giao nhau.

— “Lần này,” – cô nói, giọng nghèn nghẹn – “ta không có đường chạy nữa.”

Tạ Dương siết chặt tay cô:

— “Ta không để cô chạy một mình.”

Cô lặng người một nhịp.

Một đời trốn chạy.
Đến khi không thể chạy nữa… thì lại có người ở lại cạnh bên.

“DỪNG TAY!!”

Một giọng già nhưng dõng dạc vang lên từ rìa rừng.

Mọi ánh mắt quay về.

Là một lão già mặc áo choàng tím, đi cùng vài người vác hộp gấm.
Khuôn mặt lão… chính là Trưởng sử cục Mật Thám, người chuyên theo dõi nội bộ triều đình.

Lão giơ cao một mảnh lệnh bài vàng có ấn của Thái phó:

— “Thượng thư hình bộ đã bị điều tra tạm thời. Lệnh truy bắt này bị đình chỉ.
Tạ đại nhân và cô Vân Yên… tạm thời được giữ an toàn.
Ai dám làm trái, giết không tha!”

Bọn sát thủ lùi lại. Không cam, nhưng không thể trái lệnh.

Vân Yên khựng lại, nhìn về phía lão:

— “Ngài cứu ta… để đổi lấy điều gì?”

Lão cười rất nhẹ:

— “Không phải cứu. Mà là… giữ.
Cô vẫn còn thứ mà triều đình cần.
người đang chờ cô… cũng vừa quay lại kinh thành.


Tối đó, khi họ được đưa đến một trạm nghỉ mật, Tạ Dương nằm dưỡng thương.
Còn Vân Yên đứng trước gương, lau máu khỏi mặt, rồi nhìn chính mình rất lâu.

Trong ánh mắt ấy không còn hoài nghi.

Chỉ còn một câu hỏi:

Kẻ kia… cuối cùng đã thật sự trở lại.
Là kẻ nuôi ta. Hay… là người kết thúc ta?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!