Chiều mù sương phủ đầy vùng thảo nguyên phía tây. Vân Yên đứng trên triền dốc, gió lùa bay tà áo đen, mắt nhìn về một quán trà nhỏ lọt thỏm giữa biển cỏ. Đó là nơi hẹn. Một dòng chữ ngắn được gửi tới cô:
"Muốn biết ta là ai – gặp nhau tại gò sương trước hoàng hôn."
Không ký tên.
Nhưng nét chữ… là của Tạ Dương.
Cô bước vào quán trà. Vắng vẻ, chỉ có chủ quán già mù, và một người đàn ông ngồi quay lưng ra ngoài cửa sổ, đang rót trà, chậm rãi.
"Đến rồi à?" – hắn hỏi, không cần quay lại.
"Ngươi gọi ta, hay là người khác viết hộ?" – cô đáp, ngắn gọn.
Tạ Dương quay đầu. Vẫn là đôi mắt dịu dàng ấy, chỉ khác là hơi mệt. Mệt vì những ngày bị ép phải chọn giữa lệnh và lòng, giữa thân phận và sự thật.
Hắn rót trà cho cô, rồi nói:
"Ta không viết để chất vấn cô. Ta chỉ muốn… lần này, nếu rời đi, thì ít nhất cũng cùng ngồi một chén trà."
Cô không ngồi.
"Vậy còn lời đồn? Ngươi là người của Thái phó? Hay chỉ là một quân cờ đi giữa hai bên?"
Hắn nhìn cô một lúc, rồi nói:
"Ta là người của ta. Nhưng đôi khi, để sống, phải tạm làm người của người khác."
"Vậy ta là gì trong ván cờ của ngươi?"
"Một quân cờ bất tuân." – hắn cười nhạt – "Và là người ta từng nghĩ… có thể đi cùng tới cuối."
Im lặng.
Cô rút trong áo ra mảnh vải cũ – dấu hiệu nửa vầng trăng.
Đặt xuống bàn.
"Ngươi từng thấy cái này chưa?"
"Từ lâu rồi. Trước cả khi gặp cô."
"Vậy ngươi biết ta thuộc về đâu."
"Ta biết." – hắn gật đầu – "Nhưng vẫn chọn đồng hành. Cũng như giờ, biết cô có thể giết ta bất cứ lúc nào, ta vẫn gọi cô đến."
"Vì sao?"
"Vì… ta cần cô. Không phải cho triều đình. Mà là cho ta. Có những thứ nếu ta tự tra, không ai tin. Nhưng nếu là cô, chúng sẽ hiện hình."
Cô ngồi xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn sau nhiều ngày.
"Ngươi muốn biết gì?"
"Người thật sự đứng sau cái chết của người nuôi cô. Và… kẻ đang giật dây thượng thư Hình bộ."
Mắt cô khẽ giật.
Hắn cười:
"Ta cũng biết một nửa bí mật rồi. Nhưng ta muốn nửa còn lại từ miệng cô. Không phải để giao nộp. Mà để cùng sống sót."
"Ngươi còn tin ta?" – cô hỏi, giọng lạnh.
"Không." – hắn đáp nhanh – "Ta tin lựa chọn của mình khi ấy. Còn bây giờ… ta tin vào sự im lặng của cô sau những lần có thể giết ta mà không ra tay."
Một chén trà nguội.
Cô đặt dao lên bàn. Hắn không chạm kiếm.
"Nếu giờ ta nói, ta vẫn làm việc cho Ẩn Môn thì sao?"
"Ta sẽ hỏi… cô có còn làm vì họ, hay chỉ vì cô?"
"Nếu vì ta?"
"Vậy ta càng muốn đứng cùng."
Cô bật cười.
"Ngươi điên thật."
"Cũng có thể." – hắn khẽ cười – "Nhưng ta thà điên mà được ngồi cạnh cô, còn hơn tỉnh táo rồi bị đặt vào ghế giết người mình muốn giữ."
Khi trời tối, cô đứng dậy, rút từ trong tay áo ra một vật nhỏ – là chìa khóa kho bí mật của Ẩn Môn, nơi giấu danh sách những người trong triều từng cấu kết với phản gián phương Bắc.
Cô đặt vào tay hắn.
"Ngươi giữ đi. Nếu ta chết trước… ngươi biết phải làm gì."
Hắn siết tay lại, mắt rực sáng. Không phải vì quyền lực. Mà vì cô đã chọn đưa nó cho hắn, thay vì bất kỳ ai khác.
Lòng tin đôi khi không cần lời thề. Chỉ cần một lần đặt dao xuống, và rót một chén trà chung.