Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 14: Căn hầm dưới lòng đất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi đêm buông xuống rặng núi Nam Phong, Vân Yên và Tạ Dương đứng trước một gò đất thấp, phủ đầy cỏ dại. Không ai nghĩ rằng giữa vùng đất vắng lặng này lại tồn tại một trong những nơi bí mật nhất từng thuộc về Ẩn Môn.

Chiếc chìa khóa nhỏ trong tay Vân Yên khẽ chạm vào tảng đá có hình trăng khuyết. Một tiếng "cạch" khẽ vang lên, đất chuyển động, và cả mảnh đất nứt ra như tách làm đôi, để lộ một cầu thang bằng đá tối đen dẫn xuống sâu.

Không có ánh đèn. Không có tiếng động. Chỉ có hơi lạnh và sự im lặng đáng sợ.

Tạ Dương bước đi trước, kiếm rút sẵn. Vân Yên theo sau, tay chạm vào vách, lần từng bước như thể đang bước lại vào chính bóng tối của mình.

Sau gần ba mươi bậc đá, họ chạm đến cửa gỗ dày được niêm phong bằng máu đã khô. Vân Yên rút dao, cứa nhẹ vào đầu ngón tay, nhỏ máu lên ổ khóa. Cửa mở ra ngay sau đó.

Bên trong là một căn phòng đá lớn, tường treo bản đồ, giấy tờ, các sổ sách bị lật dở, và một chiếc hòm gỗ có khóa ba lớp. Không khí nặng nề, ẩm thấp, nồng mùi giấy mục và kim loại.

Tạ Dương mở từng ngăn tủ. Hồ sơ phân loại rõ ràng: tên, cấp bậc, nơi hoạt động, kẻ trung thành và kẻ phản bội. Nhưng có một tập hồ sơ nằm riêng lẻ, không đặt theo trật tự nào, chỉ có một tên được viết bằng nét mực đậm, đã bị gạch đi:

"Lục Tầm – Phụ trách huấn luyện tử cấp. Đã chết."

Vân Yên đứng lặng. Tay cô run nhẹ.

Lục Tầm… là người từng nuôi cô, dạy cô, phản bội cô — và cũng là người đã biến mất không để lại dấu vết.

Tạ Dương nhìn cô:

"Người này là…"

"Ông ta không chết." – Vân Yên nói khẽ – "Ông ta là kẻ đứng sau tất cả."

Ngay lúc đó, một giọng trầm vang lên từ cuối phòng.

"Vẫn thông minh như ngày nào."

Tạ Dương xoay người rút kiếm. Vân Yên lùi lại một bước.

Từ sau giá sách đá, một bóng người bước ra. Tóc bạc, áo xám, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao.

Là Lục Tầm.

"Không ai giết được ta nếu ta chưa muốn chết," ông ta nói, cười nhạt. "Ta giả chết, rời khỏi Ẩn Môn, và bắt đầu chọn lại bàn cờ. Các ngươi… là hai quân tốt ta đã từng đặt cược."

Vân Yên siết chặt dao.

"Ông lập Ẩn Môn chỉ để biến chúng ta thành công cụ. Giờ quay lại làm gì?"

Lục Tầm nhếch môi.

"Vì kẻ ta từng giao lại quyền đã biến Ẩn Môn thành chợ đen. Họ bán tin, bán người, bán cả những gì ta giấu suốt mười năm. Ta trở lại để xóa sạch. Nhưng ta cần người làm thay."

Ông ta nhìn sang Tạ Dương.

"Ngươi không phải người của triều đình từ đầu. Ngươi là đứa trẻ ta cưu mang từ một ngôi làng chết đói năm xưa, nhớ không? Họ đưa ngươi đi, cho tên, cho thân phận. Nhưng máu trong ngươi… là máu của kẻ không thuộc về nơi nào."

Tạ Dương đứng chết lặng.

Vân Yên quay sang hắn, chậm rãi hỏi:

"Đúng không?"

Một thoáng im lặng, rồi Tạ Dương gật đầu.

"Phải. Ta đã biết từ lâu. Nhưng ta không muốn sống như một con cờ. Nên ta chọn im lặng."

Vân Yên cười buốt giá.

"Thế thì cuối cùng… chúng ta đều là người của hắn."

Lục Tầm gật đầu.

"Nhưng lần này, các ngươi được chọn: theo ta, kết thúc Ẩn Môn – hoặc tiếp tục làm anh hùng, rồi chết như những kẻ ngây thơ."

Căn hầm im lặng.

Chỉ còn tiếng gió len qua khe nứt, như tiếng thì thầm của những bóng ma trong quá khứ.

Vân Yên nhìn Tạ Dương. Cả hai đều không lên tiếng. Nhưng trong mắt họ đã có câu trả lời – dù là câu trả lời ấy… không giống nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!