Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 4: Cùng nhau chạy trốn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, trấn nhỏ chìm trong màn sương dày và ánh đèn lồng lập lòe khắp ngõ ngách. Vân Yên thu mình trong căn lều cũ kỹ, đôi mắt dõi về phía mảnh giấy có hình mặt trăng cắt nửa đang đặt trên bàn.

Ai đã vào đây? Và tại sao không lấy gì… chỉ để lại ký hiệu ấy?

Cô không có câu trả lời.
Chỉ biết: một lần nữa, có kẻ đang theo dõi. Và lần này… không phải là người lạ.

Chiều hôm sau, khi đang trao thuốc cho một người phụ nữ nghèo trong trấn, Vân Yên chợt nghe tiếng người hét lên ngoài chợ:

— “BẮT LẤY CON TIỆN NHÂN KIA! CHÍNH NÓ TRỘM GẠO Ở KHO LƯƠNG!”

Tiếng vó ngựa, tiếng thép va vào nhau, người dân xô đẩy, bỏ chạy tán loạn. Vân Yên giật mình quay đầu lại, chỉ kịp thấy hai tên lính áo giáp đang lao về phía cô, dẫn đầu là một người mặt mày hung tợn, tay cầm lệnh bài.

— “Ngươi đã bị bắt theo lệnh quan phủ! Đứng lại!”

Cô lập tức bỏ chạy. Khinh công tuy chưa phục hồi hoàn toàn như trước, nhưng đủ để lách qua những ngõ hẹp của trấn. Tuy nhiên, tiếng vó ngựa vẫn đuổi sát gót.

Có người đã báo tin. Có lẽ đã nhận ra cô từ hôm kho lương…

Cô rẽ vào một con hẻm vắng, tim đập như trống, vừa quay đầu định tìm đường tẩu thoát thì…

“Phụp!” – một bàn tay kéo cô vào góc tối.

— “Là ta.”

Giọng trầm ấm quen thuộc. Thư sinh hôm nọ – chính là Tạ Dương.

— “Bọn chúng đang bao vây toàn bộ trấn.” – hắn nói nhỏ sát tai – “Nếu còn chạy như vậy, cô không thoát nổi đâu.”

Vân Yên thở gấp:

— “Ngươi giúp ta? Tại sao?”

Hắn không trả lời. Chỉ rút trong người ra một chiếc khăn lụa, đưa cho cô:

— “Quấn quanh mặt. Bên kia có xe than rơm chuẩn bị xuất thành. Đi chung đi.”

— “Còn ngươi?”

— “Ta có cách.”

Cô do dự. Nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản, không chút dối lừa.

Một khắc sau, họ cùng chạy.

Xe chở rơm bắt đầu lăn bánh ra cổng trấn. Vân Yên và Tạ Dương trốn trong đống rơm, cách nhau vài tấc. Hơi thở đứt quãng hòa lẫn tiếng vó ngựa tuần tra bên ngoài.

— “Nếu bị phát hiện…”

— “Ta sẽ nhận là kẻ bị cô bắt cóc.” – hắn cười, thì thầm.

Cô liếc hắn:

— “Ngươi điên.”

— “Không. Ta tin cô không phải loại người giết người cướp của. Ta thấy ánh mắt cô hôm trong kho…”

Một khoảng im lặng.

Hắn nói tiếp:

— “Ánh mắt của người lặng lẽ làm điều đúng đắn, nhưng không dám nhận.”

Vân Yên quay mặt đi. Trong lồng ngực bỗng dưng có một nhịp chùng xuống.

Chưa ai từng nói vậy về cô.

Khi xe ra khỏi cổng trấn, cả hai nhảy xuống, ẩn mình trong rừng. Họ dừng lại dưới một tán cây cổ thụ, thở phào nhẹ nhõm.

— “Ngươi là ai?” – cô hỏi.

— “Thư sinh.” – hắn đáp, mỉm cười.
— “Chỉ là một thư sinh lạc đường, tình cờ gặp được cô nương có bản lĩnh lớn.”

— “Ngươi có thể không cứu ta.” – cô cau mày.

— “Nhưng nếu ta không cứu cô, đêm nay ta sẽ không ngủ được.”

Một lời nói đơn giản, nhưng lại khiến lòng cô rung lên như dây đàn chạm gió.

Cô nhìn hắn thật kỹ dưới ánh trăng. Lần đầu tiên… không phòng bị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!