Sau đêm trốn chạy, Vân Yên và Tạ Dương dựng lều tạm bên một con suối nhỏ. Xung quanh chỉ có rừng rậm và tiếng côn trùng. Họ chia nhau củi, nước, và… một sự im lặng rất dài.
Cuối cùng, Vân Yên cất tiếng:
— “Ngươi không hỏi ta là ai sao?”
Tạ Dương đang nhóm lửa, không ngẩng đầu:
— “Nếu cô muốn nói, đã nói rồi. Nếu không muốn, hỏi cũng vô ích.”
Cô nhìn hắn một lúc lâu.
— “Khá thông minh.”
— “Cô cũng vậy.”
Họ nhìn nhau, lần này không né tránh. Chỉ là chưa đủ tin để chia sẻ. Nhưng… đủ để ngồi cạnh nhau.
Vân Yên đưa cho hắn một chiếc túi nhỏ:
— “Tiền ta lấy trong kho, chỉ lấy một phần. Còn lại, ngươi giữ. Gọi là… bồi thường vì đã kéo ngươi vào rắc rối.”
Tạ Dương nhận lấy, không khách sáo. Nhưng nói thêm:
— “Đây không phải chuyện đầu tiên cô làm đúng không?”
— “Không.” – cô đáp – “Ta là trộm.”
Hắn ngẩng lên, không ngạc nhiên. Chỉ nhẹ giọng:
— “Trộm có nguyên tắc.”
— “Trộm của kẻ giàu. Không giết người. Không hại kẻ vô tội. Cũng không bao giờ lấy thứ không cần.”
— “Kỳ lạ đấy.” – hắn gật gù – “Giống người ta gọi là ‘tặc đạo nghĩa hiệp’.”
Cô mỉm cười. Không phủ nhận.
Họ ăn tối bằng cá suối nướng và nước sôi. Sau đó ngồi bên đống lửa nhỏ, không ai ngủ trước.
Tạ Dương là người lên tiếng trước:
— “Cô định đi đâu?”
— “Chưa biết.” – cô đáp – “Ở lại trấn sẽ bị bắt. Vào kinh thành thì quá nguy hiểm. Có lẽ sẽ theo đường núi, tìm nơi tạm trú rồi… từ từ tính tiếp.”
— “Vậy đi cùng ta.”
Vân Yên quay sang, ánh mắt cảnh giác.
— “Ta định lên phía Bắc, điều tra một vụ cướp tiền cứu tế. Có người dẫn đường như cô, sẽ tiện hơn.”
Cô nhíu mày:
— “Vì sao tin ta?”
— “Không tin.” – hắn nói thẳng – “Nhưng ta biết cô có khả năng. Và… ta không nghĩ cô sẽ giết ta trong lúc ngủ.”
Một khoảng lặng.
Rồi cô gật đầu:
— “Được. Nhưng có điều kiện.”
— “Nói.”
— “Ngươi không được hỏi ta là ai. Không được can thiệp chuyện của ta. Và nếu ta bảo dừng, ngươi phải rời đi không hỏi lý do.”
Tạ Dương hơi nhíu mày, nhưng sau đó chậm rãi gật đầu:
— “Chấp nhận.”
— “Tốt.” – cô cười khẽ – “Giao kèo tạm thời. Không phải bạn. Không phải thù. Chỉ là… hai kẻ lạc đường cùng đi chung một đoạn.”
— “Cũng được.” – hắn nhếch môi – “Miễn không ai đâm sau lưng.”
Cả hai cùng nằm xuống, quay lưng lại nhau, ánh trăng hắt xuống mái tóc, nhuộm lên một gam màu bạc lạnh lẽo.
Trong đêm, Tạ Dương hé mắt nhìn lên trời, thầm nghĩ:
Một tên trộm… lại khiến ta không thể dứt ra được cảm giác quen thuộc ấy.
Rốt cuộc cô là ai, Vân Yên?
Còn Vân Yên thì thì thầm rất khẽ, chỉ đủ mình cô nghe:
Ngươi không đơn giản chỉ là thư sinh. Nhưng ta cũng không đơn giản là kẻ trộm.
Chúng ta đều đang giấu điều gì đó…