Đêm ấy, họ dừng lại dưới một sườn núi thoai thoải. Suối chảy qua, phản chiếu ánh trăng mỏng như dải lụa bạc. Gió nhẹ, rừng rậm im lặng lạ thường — như đang nín thở.
Vân Yên không ngủ. Tạ Dương cũng vậy.
Sau mấy ngày đi liên tục, cuối cùng họ mới có một đêm không rượt đuổi, không bẫy giăng, không kẻ lạ theo dõi. Chỉ có tiếng nước và… khoảng cách giữa hai con người không còn xa lạ, nhưng cũng chưa thể gọi là thân.
— “Cô không ngủ được?” – Tạ Dương hỏi khi thấy cô ngồi dậy, đi đến bờ suối.
— “Không quen yên tĩnh.” – cô đáp, thản nhiên.
— “Còn ta…” – hắn ngập ngừng – “Không quen có người bên cạnh.”
Cô bật cười:
— “Ta tưởng ngươi là kẻ đào hoa, nhìn thì văn nhã, lúc thì lịch sự, lại còn biết thơ biết họa…”
— “Biết không có nghĩa là dùng.” – hắn nhếch môi – “Cô chưa thấy ta dùng với ai khác, phải không?”
Cô không đáp. Vì đúng là… chưa từng.
Một lát sau, hắn rót một chén rượu nhỏ từ bầu mang theo, đưa cô:
— “Không nhiều. Nhưng uống một chút sẽ dễ ngủ.”
— “Ngươi định chuốc say ta à?” – cô nheo mắt.
— “Nếu ta muốn, đâu cần dùng rượu.” – hắn cười nhẹ.
Cô ngừng vài giây, rồi cũng nhận lấy.
Rượu ấm, trôi qua cổ họng như có một dòng lửa nhỏ len vào trong ngực. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người cùng nhìn ra mặt nước.
— “Hồi nhỏ,” – cô nói khẽ – “ta không biết cha mẹ là ai. Chỉ biết sống trong một ngõ hẻm ở phía sau sòng bạc. Ăn đồ thừa, ngủ trên mái nhà, và… trộm để sống.”
— “Người dạy cô… có tốt không?” – hắn hỏi.
Cô lắc đầu:
— “Không phải người tốt. Nhưng là người đầu tiên gọi ta bằng tên.”
Cô nắm chặt tay, như giữ lại ký ức không muốn trôi đi.
— “Ta nghĩ, dù hắn xấu đến đâu, hắn vẫn cho ta một điều: cảm giác được tồn tại.”
Một lát sau, cô quay sang hỏi:
— “Còn ngươi? Trước khi làm thư sinh – hoặc quan – ngươi là gì?”
Hắn im lặng thật lâu.
— “Là một kẻ cô đơn trong đám người quyền lực.”
— “Nghe chẳng hay ho gì.”
— “Không hay thật.” – hắn bật cười – “Vì làm gì cũng có mục đích. Và đôi khi, chính ta cũng không biết… cái mục đích cuối cùng là gì.”
Cô nghiêng đầu:
— “Vậy ngươi đi tìm gì trong vụ cướp lương cứu tế?”
— “Không chỉ là lương. Mà là… bằng chứng.” – hắn nói chậm rãi – “Có một người bị đổ oan. Ta cần chứng minh hắn vô tội.”
— “Là người thân?”
— “Không. Là kẻ từng phản bội ta.” – hắn thở dài – “Nhưng ta không muốn hắn bị chết vì một tội không thuộc về mình.”
Cô nhìn hắn rất lâu.
— “Ngươi sống lý trí… nhưng lại mềm lòng.”
— “Còn cô sống bất cần… nhưng lại sợ người khác bị thương.”
Ánh mắt giao nhau trong im lặng.
Trăng lên cao, ánh sáng trắng rọi xuống, phản chiếu trong mắt họ một nỗi gì đó rất dịu — không tên gọi, không lời hứa, chỉ có cảm giác như đã quen từ kiếp trước.
Khi rượu đã cạn, và gió bắt đầu lạnh, họ trở về lều.
Trước khi nằm xuống, Tạ Dương nói, giọng khẽ hơn cả tiếng gió:
— “Nếu có một ngày cô muốn rời đi… nhớ nói với ta trước.”
Vân Yên khựng lại.
— “Ngươi sợ ta biến mất giữa đêm?”
— “Không.” – hắn nói – “Ta chỉ sợ… tỉnh dậy, không biết đã bỏ lỡ điều gì.”