nhẫn nhịn không có trong từ điển đời tôi

Chương 17: Nhẫn Nhịn Không Có Trong Từ Điển Đời Tôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi họp toàn công ty, không khí có vẻ tạm thời ổn định. Tôi tiếp tục giữ vững vị trí CEO, còn bố – ông Vương Quốc Hưng – trở thành cổ đông lớn nhưng không can thiệp sâu vào vận hành hàng ngày. Tất cả đều diễn ra một cách "ổn thỏa" trên bề mặt. Nhưng trong thâm tâm tôi, một cơn sóng ngầm vẫn âm ỉ chảy, khiến tôi luôn trong trạng thái đề phòng.

Cảm giác bị theo dõi, bị tính toán, và cả những ánh mắt lạ lẫm từ những người từng ủng hộ tôi khiến tôi không thể thư giãn như trước. Càng ngày tôi càng thấy rõ một điều: lòng tin là thứ xa xỉ trong giới kinh doanh, và đôi khi cả trong chính gia đình.

Một buổi sáng đầu tuần, tôi đến công ty sớm hơn thường lệ. Trên bàn làm việc của tôi là một phong bì màu xanh đậm, không đề tên người gửi. Bên trong là một bản photo hợp đồng chuyển nhượng cổ phần với nội dung khiến tôi chết lặng: một phần cổ phần của bố tôi đã được chuyển nhượng cho một công ty con ẩn danh.

Tôi lập tức gọi luật sư đến, yêu cầu xác minh tính pháp lý và người đứng sau công ty kia. Không ngoài dự đoán – đó là một doanh nghiệp trá hình do người của đối thủ lớn nhất của tôi nắm giữ. Điều đó đồng nghĩa với việc bố tôi đã lặng lẽ bán đi một phần quyền kiểm soát cho kẻ từng nhiều lần muốn thâu tóm công ty.

Tôi cảm thấy như mình vừa bị đâm sau lưng.

Không thể chần chừ, tôi sắp xếp một cuộc gặp ngay trong ngày với ông tại văn phòng riêng. Khi ông bước vào, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi bằng chứng, đặt gọn lên bàn.

“Ông có thể giải thích việc này không?” – tôi hỏi, giọng không lớn nhưng đầy lạnh lẽo.

Ông ngồi xuống ghế, im lặng một lúc lâu rồi thở dài:

“Cha không ngờ con biết nhanh như vậy… Nhưng cũng tốt, khỏi phải giấu nữa.”

Tôi ngồi bất động. Câu trả lời ấy như một cú đấm thẳng vào tim tôi.

“Con nghĩ cha phản bội sao? Thực ra, cha chỉ đang… tìm cách giành lại vị trí mà năm xưa cha để tuột mất. Công ty này từng là mồ hôi nước mắt của cha, mẹ con đã lấy nó đi khi cha rơi vào bước đường cùng.”

Tôi gần như bật dậy khỏi ghế: “Ông vừa nói gì? Mẹ tôi lấy đi? Bà ấy gồng mình nuôi tôi, gánh vác nợ nần, chống lại búa rìu dư luận khi ông biến mất không dấu vết! Thứ mà ông gọi là 'bị lấy đi', chính là cuộc đời bà ấy đổi bằng máu và nước mắt.”

Ông Vương Quốc Hưng không phản ứng, chỉ lặng lẽ rút điếu thuốc từ túi áo, châm lửa rồi nhìn vào khoảng không:

“Lúc đó cha nghĩ mình sẽ chết. Nên cha bỏ đi, thật. Nhưng rồi khi trở lại… cha không cam tâm.”

Tôi nhìn ông rất lâu. Trong đôi mắt từng mang nét ăn năn ấy giờ đây là sự chai sạn và tham vọng. Cuối cùng, những gì tôi lo sợ đã xảy ra: ông quay lại không phải vì yêu thương, mà vì muốn đòi lại quyền lực.

Cuộc nói chuyện không có kết thúc. Tôi không tiễn ông ra ngoài, cũng không nói thêm lời nào. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, như một dấu chấm hết cho hi vọng nhỏ nhoi trong tôi về một người cha thực sự muốn sửa sai.

Chiều hôm đó, tôi gọi cuộc họp khẩn với ban điều hành. Với tư cách CEO, tôi trình bày toàn bộ sự việc, và công khai nội dung hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Tôi không còn che giấu nữa. Nếu không minh bạch, sớm muộn gì cũng sẽ bị thao túng.

“Chúng ta phải mua lại phần cổ phần đã bị chuyển nhượng,” tôi nói. “Nếu không, công ty này sẽ nằm trong tay kẻ khác.”

Một làn sóng lo lắng dâng lên trong phòng họp, nhưng tất cả đều nhìn tôi chờ đợi – như cách họ vẫn luôn làm suốt những năm qua. Họ tin tôi, và tôi sẽ không phụ lòng họ.

Tôi lên kế hoạch huy động vốn nhanh chóng, thậm chí chấp nhận thế chấp một phần bất động sản cá nhân để gom đủ tài chính.

Kỳ Trầm biết chuyện, anh không nói gì nhiều, chỉ âm thầm gửi vào tài khoản công ty một số tiền lớn – gần như toàn bộ vốn tích lũy của anh trong nhiều năm làm việc. Khi tôi hỏi, anh chỉ cười:

“Anh tin em. Cũng như em từng tin anh khi anh chẳng là ai cả.”

Tôi nghẹn họng.

Hai tuần sau, nhờ sự hỗ trợ từ một số đối tác thân thiết và chiến lược gọi vốn khẩn cấp, chúng tôi đã mua lại được phần cổ phần kia, chính thức loại bỏ mối đe dọa từ đối thủ và… từ chính ông Vương Quốc Hưng.

Tôi không liên lạc lại với ông. Và ông cũng không tìm tôi thêm nữa.

Tối hôm đó, tôi cùng Kỳ Trầm ngồi trên tầng thượng của tòa nhà, nhìn xuống thành phố lên đèn. Gió mát thổi nhẹ qua tóc, mang theo hương vị của những cơn mưa sắp đến.

“Tưởng rằng có thể tha thứ,” tôi thì thầm, “nhưng có những vết thương... khi chạm vào mới biết nó chưa bao giờ lành.”

Anh siết tay tôi thật chặt:

“Không ai bắt em phải tha thứ ngay lập tức. Tha thứ không phải là nghĩa vụ. Tha thứ là lựa chọn… và đôi khi, lựa chọn đúng là không tha thứ.”

Tôi tựa đầu vào vai anh, lần đầu tiên sau nhiều tuần cảm thấy nhẹ nhõm thật sự. Có lẽ, một ngày nào đó tôi sẽ học cách tha thứ. Nhưng không phải hôm nay.

Hôm nay, tôi chỉ muốn là Vương Nguyệt Dã – cô gái đã tự bước qua bóng tối, với niềm tin được xây dựng không phải từ máu mủ, mà từ lòng trung thành và bản lĩnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.