Từ sau cuộc đối đầu với bố, tôi không còn cảm thấy day dứt hay lấn cấn trong lòng nữa. Đó không phải vì tôi đã hoàn toàn chấp nhận mọi chuyện, mà là vì tôi đã lựa chọn buông bỏ những kỳ vọng, những mộng tưởng viển vông về một người cha mà tôi từng nghĩ sẽ trở lại và yêu thương tôi như một đứa con xứng đáng được yêu.
Sự bình yên sau bão tố thường không kéo dài, nhưng lần này tôi không còn thấy sợ hãi. Có lẽ vì tôi đã học được cách giữ thăng bằng giữa những mất mát và kỳ vọng. Tôi không còn cảm thấy tội lỗi khi chọn sống vì mình, không phải vì nghĩa vụ huyết thống.
Và cũng chính lúc này, một cơ hội bất ngờ xuất hiện – một hợp đồng hợp tác chiến lược từ tập đoàn đa quốc gia Everion, chuyên về công nghệ y sinh. Họ đề xuất đầu tư vào chuỗi sản phẩm chăm sóc sức khỏe mới mà công ty tôi vừa phát triển, với điều kiện: tôi phải sang Singapore để đàm phán và dẫn đầu dự án liên kết trong ba tháng.
Tôi biết đây là bước ngoặt lớn, không chỉ vì giá trị hợp đồng mà còn bởi sức ảnh hưởng quốc tế của Everion. Nếu thương vụ thành công, công ty sẽ có bước chuyển mình vượt ra khỏi thị trường nội địa, đánh dấu một mốc quan trọng trong hành trình phát triển.
Nhưng điều khiến tôi đắn đo là: rời khỏi thành phố ba tháng cũng đồng nghĩa với việc giao toàn bộ quyền vận hành lại cho cấp dưới – một điều tôi chưa từng làm kể từ khi tiếp quản công ty.
Kỳ Trầm biết tôi đang cân nhắc. Một buổi tối, anh đón tôi từ văn phòng và đưa tôi đến một nhà hàng Nhật yên tĩnh trên tầng cao của tòa nhà Sakura. Khi món sashimi vừa được dọn ra, anh cẩn thận rót rượu sake cho tôi rồi hỏi:
“Em đang sợ điều gì?”
Tôi bật cười khẽ, thở dài: “Sợ rằng nếu đi, mọi thứ sẽ loạn. Em quen tự kiểm soát tất cả rồi.”
Anh lặng im một chút rồi nói: “Cũng giống như khi một đứa trẻ học đi xe đạp. Lúc đầu cần người đỡ, nhưng sẽ có lúc phải buông tay để nó tự chạy. Em đã dạy đội ngũ ấy rất tốt. Hãy tin vào họ. Và cũng tin vào chính mình.”
Tôi nhìn anh, cảm nhận được sự tin tưởng trong từng lời nói. Anh không bao giờ cố ép tôi lựa chọn, nhưng luôn cho tôi góc nhìn rộng hơn để tự đưa ra quyết định.
Sau bữa ăn, chúng tôi đi dạo dưới hàng cây sakura được trồng thẳng hàng phía ngoài nhà hàng. Gió đêm thổi nhẹ, cuốn theo hương thơm nhè nhẹ của hoa và khí trời đầu hè. Tôi bước chậm lại, nắm lấy tay anh.
“Em sẽ đi,” tôi nói.
Anh quay sang, mỉm cười: “Tốt lắm.”
Hai tuần sau, tôi lên đường sang Singapore cùng hai trợ lý thân cận và một luật sư đi kèm. Ngay khi đặt chân đến trụ sở Everion – một tòa nhà cao chọc trời bằng kính, toát lên sự hiện đại và quyền lực – tôi biết mình đã bước vào một trận chiến mới.
Những cuộc họp kéo dài, những bữa tiệc thương mại đầy phép lịch sự nhưng ngấm ngầm đấu trí, những điều khoản nhỏ trong hợp đồng cần được đọc kỹ từng chữ… Tất cả cuốn tôi vào một guồng quay căng thẳng không kém gì thời điểm tranh quyền tại công ty.
Tuy nhiên, tôi không lùi bước.
Mỗi ngày, tôi đều ghi chú cẩn thận từng cuộc họp, chuẩn bị sẵn mọi câu hỏi phản biện, nắm vững cả nội dung chuyên môn và kỹ thuật. Tôi không để ai có cơ hội nghi ngờ năng lực của mình – không phải vì tôi là phụ nữ, càng không phải vì tôi trẻ tuổi, mà vì tôi là người đại diện cho toàn bộ tập thể đứng sau.
Một tuần sau, phía Everion bắt đầu cởi mở hơn. Họ đề nghị tôi trình bày toàn bộ lộ trình sản phẩm cũng như triết lý vận hành công ty. Tôi đứng giữa hội trường của họ – nơi có gần 200 người đang chăm chú theo dõi – và bắt đầu chia sẻ, không phải như một CEO, mà như một người đã sống, đã đau, đã đứng dậy từ tro tàn để làm lại tất cả.
“Tôi không sinh ra trong giàu có. Tôi cũng không may mắn có được hậu thuẫn từ máu mủ ruột rà. Nhưng tôi có một người mẹ từng làm y tá, người dạy tôi rằng: 'Dù nghèo, con vẫn phải sống tử tế và kiên cường.' Và tôi có những người đồng hành không bao giờ rời bỏ tôi khi tôi mất tất cả.”
Giọng tôi dừng lại trong một nhịp ngắn.
“Công ty của tôi không chỉ bán sản phẩm. Chúng tôi đang bán niềm tin, bán lòng tin vào việc sức khỏe không phải đặc quyền của giới thượng lưu. Chúng tôi muốn mọi người, bất kể họ ở đâu, đều có thể chăm sóc bản thân tốt hơn.”
Khi tôi kết thúc, cả hội trường yên lặng vài giây trước khi vỗ tay vang dội. Tôi thấy giám đốc điều hành của Everion – bà Claudia Hughes – mỉm cười, gật đầu hài lòng.
Buổi tối hôm đó, tôi về khách sạn muộn. Vừa mở điện thoại, đã thấy tin nhắn từ Kỳ Trầm:
“Anh thấy rồi. Em đứng đó, mạnh mẽ như một chiến binh. Tự hào về em lắm.”
Tôi bật cười, nước mắt bỗng dưng rơi lúc nào không hay. Giữa đất khách quê người, sự hiện diện vô hình của anh luôn là ánh sáng ấm áp giúp tôi không gục ngã.
Ba tuần sau, hợp đồng chính thức được ký. Everion đồng ý đầu tư 4 triệu USD vào dự án hợp tác chiến lược, đồng thời cấp quyền sử dụng nền tảng công nghệ độc quyền cho công ty tôi trong ba năm.
Tôi gọi về báo tin cho mẹ. Bà nghẹn ngào: “Mẹ biết con làm được. Mẹ tự hào vì con là con gái của mẹ, không cần phải là ai khác.”
Tôi đáp: “Con không phải là Vương Nguyệt Dã vì là con của ai. Con là Vương Nguyệt Dã vì con tự chọn trở thành như thế.”
Khi tôi quay về nước, hàng trăm nhân viên chào đón tôi tại sảnh công ty. Họ vỗ tay, cười, có người khóc. Dù đi đâu, đây vẫn là nhà. Tôi bước lên bục phát biểu, nhìn tất cả bằng ánh mắt khác xưa – không còn là người thừa kế chiến đấu để được công nhận, mà là người sáng lập một đế chế bằng chính tay mình.
Và trong đám đông ấy, Kỳ Trầm đứng lặng lẽ, ánh mắt dịu dàng như cơn mưa đầu hè. Tôi tiến về phía anh, không nói gì, chỉ siết lấy tay anh.
Tôi đã chọn sống cuộc đời mình – không phải vì ai, mà vì chính tôi. Và lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình bình yên thực sự.