Sau chuyến công tác kéo dài hơn ba tuần tại Singapore, tôi trở về với tinh thần phấn chấn và một bản hợp đồng đáng tự hào. Dự án liên kết với Everion bắt đầu triển khai từng bước, từ nghiên cứu phát triển sản phẩm đến tuyển dụng thêm nhân sự cho bộ phận quốc tế.
Công ty như khoác lên mình một chiếc áo mới — tinh thần dâng cao, nhân viên phấn khởi, các chi nhánh hoạt động ổn định và hiệu quả. Tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ nhiều đài truyền hình và tạp chí kinh doanh lớn, nhưng tôi từ chối phần lớn. Tôi biết điều mình cần lúc này không phải là ánh đèn sân khấu, mà là sự tập trung cho tương lai lâu dài của toàn bộ hệ thống.
Tuy nhiên, như một quy luật bất thành văn trong cuộc đời tôi, cứ mỗi lần tôi tưởng rằng mọi thứ đang vào guồng ổn định, thì lại có một biến số xuất hiện.
Hôm đó là một ngày cuối tuần hiếm hoi tôi nghỉ ngơi ở nhà. Kỳ Trầm nấu ăn trong bếp, còn tôi thì nằm trên sofa đọc báo cáo tuần. Không khí ấm áp và dịu dàng khiến tôi quên mất thế giới ngoài kia có thể tàn nhẫn đến mức nào.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi ngỡ ngàng khi mở cửa ra và thấy Lâm Yến — người con gái từng giả mạo là con ruột của mẹ tôi, từng được cả dòng họ coi là thiên kim tiểu thư cho đến khi sự thật bị phơi bày.
Cô ta ăn mặc đơn giản, khác hẳn vẻ sang chảnh ngày xưa. Ánh mắt của cô ta không còn kiêu kỳ, mà là một sự hỗn loạn giữa oán giận và khẩn cầu.
“Chúng ta cần nói chuyện,” cô ta nói, giọng gần như nghẹn lại.
Tôi không định cho cô ta bước vào nhà mình, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến tôi gật đầu. Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài ở ban công, nơi tôi thường ngắm hoàng hôn những khi lòng nặng trĩu.
“Tôi biết chị sẽ không tha thứ cho tôi,” Lâm Yến bắt đầu, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi. “Tôi cũng không đến để xin tha thứ. Tôi đến để nói sự thật mà chị chưa từng nghe.”
Tôi khoanh tay, gật đầu nhẹ: “Tôi nghe.”
Lâm Yến kể rằng ngày xưa, mẹ cô ta — một người phụ nữ từng là y tá cùng ca với mẹ tôi — đã ép cô ta đóng giả làm tôi để giành quyền thừa kế, sau khi bố tôi bỏ đi không dấu vết. Bà ta cấu kết với một luật sư quen biết trong họ, dựng lại giấy khai sinh, đánh tráo tên tuổi, rồi đưa cô ta vào làm con nuôi của mẹ tôi khi tôi còn rất nhỏ và đang được gửi về quê.
“Mẹ chị không biết,” cô ta nói. “Bà ấy thật sự không biết chị bị tráo đổi. Khi phát hiện ra, bà đã không dám nói. Bởi khi ấy, mọi thứ đã quá muộn. Tôi sống trong nhà đó, nhận yêu thương, nhận tài sản… còn chị thì bị đẩy ra ngoài, sống trong thiếu thốn.”
Tôi siết chặt tay vịn ghế, toàn thân lạnh toát. Tôi đã từng nghĩ mọi việc là do cô ta mưu mô, do mẹ tôi bị lừa. Nhưng giờ đây, mọi thứ còn tồi tệ hơn: mẹ tôi từng bị lừa dối, nhưng rồi đã im lặng, giữ bí mật ấy cho đến khi mất.
“Tại sao bây giờ cô mới nói?”
“Vì tôi… tôi đang bị bệnh,” cô ta nói, môi run rẩy. “Ung thư hạch giai đoạn ba. Tôi không còn thời gian để giữ bất cứ bí mật nào nữa.”
Tôi lặng đi. Đau đớn. Giận dữ. Thương hại. Tất cả cảm xúc trộn lẫn như một cơn lốc. Tôi không biết phải phản ứng ra sao. Cô ta là người từng đánh cắp tuổi thơ của tôi, từng sống trên những gì vốn dĩ thuộc về tôi. Nhưng giờ đây, cô ta đang ở ranh giới sống chết, và điều duy nhất cô ta muốn… là trả lại sự thật.
“Vậy cô đến đây để làm gì?”
“Chỉ muốn chị biết sự thật. Và…” — cô ta do dự — “nếu có thể, xin hãy giúp tôi một lần cuối. Tôi không muốn chết trong im lặng. Tôi không muốn được nhớ đến như một kẻ giả mạo.”
Tôi không trả lời. Tôi đứng dậy, bước vào nhà, để lại cô ta với lời cầu xin lặng thinh ngoài ban công.
Tối hôm đó, tôi kể mọi chuyện cho Kỳ Trầm.
Anh im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Em sẽ giúp cô ta?”
“Từng phần trong em gào lên ‘đừng’. Nhưng cũng có một phần… em không muốn làm người giống như bố.”
Anh nắm lấy tay tôi, dịu dàng: “Vậy thì em làm điều mà em cảm thấy đúng. Không phải vì cô ta, mà vì chính mình.”
Tôi thở dài, đầu óc nặng trĩu. Suốt đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về mẹ, về sự im lặng của bà, về ánh mắt bà khi tỉnh lại vào mùng ba Tết năm ấy — ánh mắt như muốn nói thật nhiều điều nhưng không còn sức lực.
Sáng hôm sau, tôi quay lại bệnh viện nơi Lâm Yến đang điều trị. Cô ta nằm gầy gò trên giường, đôi mắt vẫn còn lấp lánh sự ngạc nhiên khi thấy tôi bước vào.
“Tôi sẽ giúp cô điều trị, nhưng không phải vì cô đáng được giúp, mà vì tôi không muốn trong lòng mình tồn tại thêm một sự hối hận nữa,” tôi nói.
Lâm Yến rơi nước mắt.
Tôi rút ra một xấp tài liệu, là toàn bộ bệnh án và đề xuất điều trị tại một trung tâm ung bướu quốc tế. Tôi đã chuyển hồ sơ cho bác sĩ của mình, và họ đồng ý nhận điều trị nếu tình hình ổn định.
“Cảm ơn chị…” cô ta nghẹn lời. “Tôi không ngờ…”
Tôi ngắt lời: “Đừng cảm ơn tôi. Chỉ cần cô sống thật tốt với thời gian còn lại.”
Tôi quay đi, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn đau. Có lẽ trong cuộc đời này, không có ai hoàn toàn đúng hoặc sai. Chúng ta đều là nạn nhân trong câu chuyện của người khác. Nhưng lựa chọn đối mặt hay chạy trốn, lại là quyền của chính ta.
Tôi chọn đối mặt — không phải để thắng, mà để sống đúng với bản thân mình.